*********************************
Doanh trại trong rừng.
Bên ngoài lều vải đơn sơ, Cổ Thần bỏ túi trên lưng xuống, ngồi xổm thở dốc.
Nhìn qua thì sức 1khỏe tệ thật.
Hùng Trạch liếc trộm túi, nhao nhao muốn mở xem thử, nhưng nhìn quanh không thấy Tịch La đâu đành phải thôi.
0
Lúc này, cách trăm mét ở phía sau, Tịch La vẫn đang giận dỗi với Tông Trạm. Nói đúng ra thì không hẳn là tranh
cãi, là Tông1 Trạm giải thích và Tịch La chiến tranh lạnh.
“Để em đến Myanmar là vì..”
Tịch La tựa vai lên thân cây, cúi đầu bóc2 vỏ cây. Dù Tông Trạm có nói gì, cô cũng bịt tai không nghe.
Qua khoảng ba phút, Tông Trạm cúi người, chống một tay lên thâ6n cây, tay kia đè vị trí sau lưng, vẻ mặt trông khá
đau đớn.
Cô thôi bóc vỏ cây, liếc anh ta, sau đó tiếp tục.
Cái 9tên này giá và đến nghiện rồi.
Tịch La không lên tiếng, Tông Trạm cũng không nói nữa.
Hai người cứ thế mà đứng im lặng rất lâu.
Người không kìm được trước là Tông Trạm, không phải về mặt không kìm được, mà là cơ thể không chịu nổi.
Giọng anh ta căng thẳng, cùng lúc đó người nghiêng về phía trước, khàn giọng nói: “Tịch La, tôi đứng không vững
nữa.
Mới nói xong chữ cuối cùng, Tịch La đã thấy trước mắt tối sầm, người Tông Trạm đã ngã về phía cô.
“Anh đừng có giả vờ!” Tịch La nghiêng người tránh đi, rất giống một kẻ vô lương tâm.
Tông Trạm vồ hụt, vai va vào thân cây. Anh ta lập tức nhắm mắt thở dốc.
Trên đỉnh đầu, luồng nắng mai xuyên qua rọi bên chân hai người.
Tịch La đứng cách nửa mét thấy rõ mặt Tông Trạm đã rịn mồ hôi.
Hình như… không phải giả vờ.
Cô lập tức mềm lòng, đi lên trước một bước nhỏ, cau mày quan sát kĩ mặt anh ta: “Đau lưng à?”
Giận thì giận, nhưng vấn đề nguyên tắc không thể qua loa được.
Vết thương chưa lành mà Tông Trạm đã chạy đến làm nhiệm vụ. Tuy là anh ta đáng đời, nhưng sau cùng chuyện
này vẫn liên quan đến cô.
Tịch La không chần chừ thêm, vòng qua sau lưng, vén vạt áo anh ta lên: “Biết rõ mình bị thương còn xông pha
chiến đấu, tôi thấy quãng đời về sau anh muốn ngồi xe lăn đầy mà)
Tông Trạm chống thân cây không nói tiếng nào, đến khi sau lưng truyền đến mùi thuốc thoang thoảng, quay đầu
nhìn mới thấy Tịch La cầm một lọ thuốc màu đỏ, đổ dịch trắng bên trong thoa lên hông mình.
Mùi thuốc rất nồng, thậm chí át cả hương có xung quanh.
Rừng rậm nguyên sinh bao la yên tĩnh, vắng lặng bốn bề, cứ như giữa đất trời chỉ còn lại bọn họ.
Tịch La thoa thuốc xong lại áp lòng bàn tay ấm nóng của mình cạnh xương sống thắt lưng anh ta.
Dường như bàn tay ấm áp có thể làm dịu đi đau nhức, Tông Trạm thở phào, kéo tay cô, ôm cô vào lòng: “Miệng
dao găm, tim đậu hũ?”
Hơi thở mát lạnh của anh ta xen lẫn mùi hương của rừng xộc vào mũi, Tịch La hừ nhẹ: “Nghĩ nhiều rồi, thuốc có
độc, có thể gây tàn phế”
Cô luôn nói năng không nể nang ai, nhưng lại có những hành động khiến đối phương phải rung động.
Tông Trạm bật cười, tựa lưng lên thân cây, cụp mắt đánh giá người phụ nữ trong lòng mình: “Đừng nói là trong
thuốc có độc, dù em có đút thạch tín, tôi cũng dám ăn”
Tịch La nhún khẽ vai, nhìn sang hướng khác vờ giận, nhưng sương lạnh giữa chân mày dần tan rã.
Thấy vậy, Tông Trạm được lợi bèn vờ ngoan ngoãn, áp gương mặt anh tuấn đến sát bên mặt cô: “Hết giận rồi?”
“Anh đang nhận lỗi sao?” Tịch La gác một tay lên vai anh ta, thản nhiên móc điếu thuốc trong túi ra.
Tông Trạm chau mày, cong môi cười nhạt: “Ừ, xem như tôi sai rồi”
Xem như?
Tịch La nhàn nhạt hất tay anh ta, châm thuốc đi về phía trước: “Vậy xem như tôi hết giận rồi.”
Tông Trạm không nắm bắt được đối phương, nhưng ít ra cô không còn mặt lạnh với anh ta nữa, xem như là dấu
hiệu tốt.
Mấy trăm mét đường về, anh ta thản nhiên dắt tay Tịch La, lấy danh nghĩa là đường khó đi, chú ý dưới chân.
Tịch La cũng không giãy giụa, thỉnh thoảng hút thuốc, cứ như bà trùm.
Tông Trạm hỏi: “Hút thuốc được mấy năm rồi?”
“Quên rồi” Tịch La không nhớ rõ thật. Sau khi dấn thân vào con đường thương nghiệp, công việc lộn xộn phức tạp,
về lâu về dài cô học tật xấu hút thuốc này để thư giãn tâm trạng.
Tông Trạm mím môi, bất mãn với thái độ hời hợt của cô: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe”
“Đợi anh cai rồi hẵng nói câu này với tôi” Tịch La nhướng mày thờ ơ: “Lại muốn lý luận về vấn đề phụ nữ tốt kia
của anh?”
Tông Trạm xoa nắn đầu ngón tay cô, bước chậm về phía trước: “Không phải không cho em hút, giải tỏa phù hợp
cũng rất bình thường”
Chó má đổi nết rồi?
Đôi mắt Tịch La lập lòe, nhìn nửa điếu thuốc còn lại trên tay, ném vào vũng nước đọng: “Đồng ý”
Đáy mắt Tông Trạm hiện ý cười, siết chặt tay cô chấm dứt đề tài này.
Tịch La ấy mà, cứng đầu bẩm sinh, nhưng nếu ứng xử phù hợp, thật ra rất dễ chung sống.
Nhìn như cô không ăn mềm, những lời ngon ngọt thì ai mà chẳng thích nghe.
Doanh trại, Tịch La và Tông Trạm sóng vai trở về.
Hùng Trạch chạy đến đầu tiên, cười hỏi: “Chị La, số trang bị mà chị bảo ông anh kia mang đến, tôi xem thử được
không?”
“Đương nhiên, cho các người mà, cứ lấy mà dùng”.
Tịch La thản nhiên đi đến cạnh Cổ Thần, vừa nói vừa cười cũng không biết đang trò chuyện cái gì.
Tông Trạm cẩn thận quan sát mấy lần, nhanh chóng nhận ra Cổ Thần.
Tuy không quen biết, nhưng đã gặp mặt trong giới rồi, hình như là người của Bạch Viêm.
Còn cái gọi là “bé cưng mới” của Tịch La, Tông Trạm vốn không tin.
Có chó săn rồi, cô mù mắt mới ưng ý một con husky.
Bắt đầu từ sáng nay, vì có sự gia nhập của Tịch La vào tổ hành động mà bầu không khí nghiêm túc trước đó sống
động hẳn lên.
Tông Trạm những tưởng Tịch La đã hết giận, nhưng nửa tiếng quay lại doanh trại đã phát hiện ra điểm khác
thường.
Không phải cô đã hết giận, mà đổi cách thức chọc giận anh ta.
Chẳng hạn như lúc này, từ khi quay trở lại, Tịch La không hề nhìn thẳng anh ta mà ngồi giữa đống đàn ông chuyện
trò vui vẻ.
“Chị La, chị La, thế chị và anh Thần vào bằng cách nào? Giữa đường không gặp phải mai phục sao?”
Qua lời giới thiệu của Tịch La, Cổ Thần đã vinh dự được gọi là “anh Thần”.
Tịch La ngồi xếp bằng trên cỏ, chống cằm cười nói: “Mai phục thì sợ gì, kỹ năng bắn súng của anh Thần các người
lợi hại lắm, một người một súng tung hoành”
Ừm, cô đang khen Cổ Thần.
Tông Trạm đứng cạnh lều vải,sắc bén nhìn Cổ Thần,mặc kệ có phải“bé cưng mới”hay không thì nhìn cái tên này vẫn hơi chướng
mắt.
Hơn nữa giữa Tịch La và Cổ Thần lại có sự ănýrất khó diễn tả,người hát người bè phối hợp rất đồng nhịp.
“Thủ lĩnh,nhìn này”
Hùng Trạch trải một tấm bản đồ khu rừng rất chi tiết trước mặt Tông Trạm,trực tiếp ngắn tầm mắt anh ta:“Chị La ngầu thật,bản đồ
này còn cụ thể hơn thứ trong tay chúng ta nữa,ký hiệu cả hangổcủa đối phương luôn”