Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên lạnh lẽo phai nhạt hẳn đi, một luồng khí xơ xác tiêu điều bắt đầu chậm rãi dâng trào ở nơi đây.

Thừa dịp cô bé đang bị bệnh mà lấy mệnh của cô bé!

Huống chi từ lúc mới bắt đầu, giữa mình và tiểu loli này đã vốn ở thế đối lập không phải tôi chết thì cô chết, mà nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện này đều là do bản thân tiểu loli.

Diệt cô bé, lại ép ra một chút giá trị cuối cùng của cô bé, Châu Trạch không hề cảm thấy đáy lòng có bất kỳ gánh nặng gì.

Tiểu loli nhìn Châu Trạch, sau đó chậm rãi mở miệng nói:

- Chú có muốn làm bộ đầu không.

Người trước khi chết luôn luôn sẽ theo bản năng nắm lấy tất cả mọi thứ bên cạnh mình, kể cả thứ ấy chỉ là cọng rơm rạ, chỉ cần bản thân mình có thể có hy vọng được sống, mà tiểu loli trước mắt cũng là như thế.

Cô bé biết Châu Trạch muốn giết cô bé, cũng biết Châu Trạch muốn dùng cô bé để thu được một chút lợi ích cùng giá trị cuối cùng, vì thế cô bé chủ động đưa tới.

Huống hồ, cô bé vốn là người kiêu ngạo, vốn là người có dũng khí, chỉ có điều tất cả kiêu ngạo cùng dũng khí của cô bé đều đã triệt để bị đánh nát trong đêm khuya ấy, trong cửa hàng âm phủ ở Dung Thành kia, vết thương trên người cô bé còn có thể từ từ khôi phục lại, thế nhưng vết thương tinh thần của cô bé lại vĩnh viễn không thể bị xóa mờ.

Cái đêm khuya ấy cô bé quỳ sát ở trong góc, trơ mắt nhìn các đồng liêu cùng đi với cô bé bị chôn vùi, từng bước từng bước một giống hệt như vô số đóa pháo hoa, một màn này gần như đã lật đổ thế giới quan của cô bé.

Nghe được hai chữ "bộ đầu", Châu Trạch bất động thanh sắc, chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Giống như đang nói với tiểu loli: Xin cháu cứ bắt đầu biểu diễn đi.

Dù sao thì anh có nghe hay không cũng sẽ không mang thai.

- Chú có biết muốn trở thành bộ đầu phải có hai điều kiện cơ bản, đó là gì không?

Châu Trạch vẫn không có trả lời nhưng lần này anh lại hơi giương tay lên, đặt bên chóp mũi của chính mình, hít hà mùi vị.

Đương nhiên ý của anh chính là đừng tiếp tục hô khẩu hiệu với tôi, cũng đừng lôi tôi ra làm nền, mau nói cho rõ ràng đi, bằng không tôi cũng không ngại một lần nữa trải nghiệm xúc cảm tươi đẹp kia…

Dù sao thì cô cũng đã sắp nguội lạnh, vì thế tôi cũng có thể nhân lúc còn nóng…

Tiểu loli hít sâu một hơi, cô bé hận không thể lôi Châu Trạch ra chém thành muôn mảnh ngay lúc này, thế nhưng phong thủy luân chuyển, cô bé ở Dung Thành bị trọng thương trở về, có thể may mắn thoát chết đã là vạn hạnh rồi. Hiện tại cô bé còn chẳng đủ hơi sức để đối phó với một con thi mị.

Người là đao thớt ta là cá thịt, đạo lý đơn giản như thế đấy.

- Muốn trở thành bộ đầu phải đáp ứng được hai điều kiện, một là điểm công trạng đạt tiêu chuẩn, mặc khác phải có ba quỷ sai nguyện ý làm thuộc hạ của chú, nghe chú hiệu lệnh, tạo điều kiện cho chú làm bộ đầu.

Châu Trạch vẫn không nói lời nào.

- Tạo điều kiện cho chú làm bộ đầu chính là chủ động dâng hiến huyết hồn của mình dung nhập vào bên trong thẻ chứng nhận thân phận của chú, tùy chú khống chế sinh tử, không thể nào phản bội.

- Thỏa mãn hai điều kiện này chú sẽ có thể thăng cấp làm bộ đầu, kế tiếp, cũng có thể bắt đầu suy nghĩ vị trí tuần kiểm.

- Chỉ cần có thuộc hạ là có thể làm bộ đầu? - Châu Trạch nở nụ cười. - Nếu thật sự như đơn giản như vậy, vì sao đám quỷ sai các ngươi không đánh nhau trước đi đã?

Chính như tiểu loli thường xuyên đọc khẩu hiệu nhạc nền: "Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ", nếu quỷ sai muốn trở thành bộ đầu nhất định trải qua loại mô thức này, chỉ cần tùy tiện tìm một người đánh nhau sống mái, sau đó thu phục hắn thành thuộc hạ của mình, nếu thế không phải toàn bộ giới quỷ sai sẽ biến thành một đấu trường dưỡng cổ vô cùng lộn xộn sao?

Thế nhưng, dưới cái nhìn của Châu Trạch, trong giới quỷ sai này thật sự rất bình tĩnh, nếu không lần ấy tiểu loli đã không thể triệu hoán được nhiều quỷ sai cùng cô bé tới Dung Thành như vậy.

- Thứ nhất, giữa bộ đầu cùng quỷ sai chỉ có khác biệt về thân phận mà không có chênh lệch về thực lực, chỉ khi đạt tới chức tuần kiểm mới có thể có được bằng chứng đã được âm ty sắc phong, đến lúc đó mới có thể thực sự trở thành người có địa vị cao hơn hẳn quỷ sai cùng bộ đầu.

- Thứ hai, chỉ cần bộ đầu mình cung phụng có thể thăng cấp trở thành tuần kiểm, khế ước phía trước sẽ tự động biến mất, sẽ có thể lấy được tự do lần nữa.

- Thứ ba, hiện tại chú hiếp bức tôi, tuy rằng chú cũng quỷ sai nhưng hành vi hiếp bức đồng liêu chắc chắn đã rơi vào mắt của âm ty. Chuyện chú giết quỷ sai xảy ra vấn đề kia chẳng khác gì đã giải quyết phiền phức giúp âm ty, sẽ không gặp phải chuyện gì.

- Thế nhưng nếu chú giết tôi chẳng khác nào đã để lại một vết đen nơi âm ty, hiện tại có thể chú sẽ không cảm thấy gì lạ, thế nhưng nếu ngày sau chú muốn thăng chức tất nhiên sẽ gặp phiền phức, thậm chí nếu như chú còn tiếp tục thăng chức nữa, âm ty sẽ phát lệnh truy nã chú, cũng giống như âm ty đã từng truy nã cái vị ở Dung Thành kia.

- Cũng bởi vậy, quan hệ cung phụng giữa quỷ sai quả thật có thể có hiếp bức, nhưng cũng có trao đổi lợi ích, thế nhưng tuyệt đối sẽ không có người dùng sinh tử giết chóc để bức bách nhau, bởi vì làm như thế thật sự không đáng.

- Quỷ sai muốn làm bộ đầu đều cho rằng bản thân mình có tư cách làm tuần kiểm, có thể từ bỏ thân phận nô lệ trở thành viên chức, từ đó cũng có thể có bài vị của riêng mình khi ở âm ty, cho dù chỉ là bài vị tầng dưới chót. Cho nên chẳng có bao nhiêu người điên cuồng tới mức dùng chuyện sống chết để uy hiếp quỷ sai khác, chỉ vì bản thân muốn làm bộ đầu.

Châu Trạch duỗi ngón út của mình ra ngoáy ngoáy lỗ tai, nói:

- Nếu vậy, hôm nay tôi giết cháu sau này ắt sẽ còn có phiền phức?

- Tất nhiên.

- Nói cách khác, cho dù tôi có thể trở thành bộ đầu cũng sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà khó có thể trở thành tuần kiểm?

- Chính xác.

- Vậy tôi đây tội gì mà không trực tiếp giết cháu đi?

- Cháu có thể coi chú như công trạng, dùng hành vi của chú để xóa mờ những ảnh hưởng tồi tệ do chú đã bức hiếp cháu ngày hôm nay mang tới, sau đó nói không chừng chú muốn bước thêm một bước cũng không phải là chuyện không thể. Cháu có thể... giúp chú.

- Bởi vì ngày nào chú còn chưa thăng chức thì ngày ấy cháu còn là thuộc hạ của chú, sinh tử của cháu nằm trong tay chú.

Châu Trạch chậm rãi đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ rồi lại đi ra ban công, sau đó mới mở miệng nói:

- Ngày đầu tiên tôi tới đây, lúc tôi ra cửa cháu đã đứng đây nhìn tôi, đúng không?

Tiểu loli không biết Châu Trạch nói vậy là có ý gì.

Đầu ngón tay Châu Trạch nhẹ nhàng gõ gõ lên lan can, anh đang do dự, cũng đang tự hỏi.

Kỳ thực, Châu Trạch là một người rất dễ bối rối, anh chỉ là một nhân vật nhỏ, cũng chưa từng phủ nhận chuyện bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ. Kiếp trước là như vậy, đời này, cũng là như vậy.

Mà điểm mâu thuẫn của những nhân vật nhỏ nằm ở chỗ, một bên anh ước mơ có thể có được tự do, một bên anh lại khát khao có thể thực hiện được dã tâm của mình, vừa muốn đứng trên cao quan sát phong cảnh lại vừa muốn quỳ xuống cầu khát được tiến bộ.

Nếu là một kiêu hùng, anh sẽ không chút do dự tiếp nhận kiến nghị của tiểu loli, chẳng quan tâm chuyện trước đây cô bé đã từng muốn giết mình, chỉ cần trước mắt mình có lợi ích anh sẽ không chút do dự bước thẳng về phía trước.

Nhưng nếu anh là một người theo chủ nghĩa tự do, tỷ như cái vị ở Dung Thành kia, anh không quan tâm tới tất cả, anh chỉ mong bản thân mình có thể tiêu sái, cho dù gặp phải phong sát cũng chẳng thèm ngó tới, không phải các ngươi giết ta thì chính là ta giết các ngươi.

Mà Châu Trạch vừa lúc lại là người nằm giữa hai loại người này.

- Như vậy đi, hay chúng ta cứ tung tiền xu đi.

Châu Trạch nghĩ tới một biện pháp, từ trong túi tiền móc ra một đồng xu.

- Nếu ra mặt có họa tiết thì tôi giết cháu, còn nếu ra mặt chữ thì tôi thu phục cháu.

Tiểu loli mở to hai mắt nhìn, cô bé cảm thấy Châu Trạch đang làm trò hài, là đang cố ý nhục nhã bản thân mình, không ngờ lại có thể ký thác tính mạng mình vào trò tung tiền xu như vậy!

Con mẹ nó chú là tên não tàn sao!

Trong lòng tiểu loli đang tức giận rít gào!

Mười ngón tay ngọc nắm chặt ga giường, cô bé rất hận bản thân mình bị thương, nếu không cô bé đã rút linh hồn của người trước mắt này ra thiêu cháy một trăm lần!

- Tung lên!

Châu Trạch tung đồng tiền xu ra.

Tiền xu không ngừng xoay tròn trên không trung.

Hai mắt tiểu loli nhìn chằm chặp vào đồng tiền xu, mãi cho đến khi đồng tiền xu hạ xuống.

Châu Trạch cúi người, nhìn tiền xu dưới chân.

Là mặt chữ.

Tiểu loli thở dài một hơi nhẹ nhõm, mặc dù quá trình có chút không thích hợp nhưng cuối cùng bản thân mình vẫn có thể sống sót, cho dù có bị người khác chế ngự, nhưng ít nhất bản thân mình cũng có thể còn sống.

Hơn nữa, tiểu loli đã từng nhìn thấy quỷ bài của Châu Trạch, cô bé biết rõ bóng dáng của người đứng sau quỷ bài ấy, cho dù bóng dáng ấy đã tiêu tán từ không biết bao nhiêu năm trước thế nhưng người ấy đã từng là một tòa thái sơn, đã từng là nhân tài kiệt xuất có thể trấn áp địa ngục!

Cô bé nguyện ý đánh cược một lần, thật ra tương lai cũng không phải hoàn toàn tăm tối. Bởi vì Châu Trạch không giống người không có số mệnh, Châu Trạch vốn là công trạng mà mình đã tính trước. Thế nhưng sau khi mình trở về từ Dung Thành lại phát hiện mọi thứ đều đã thay đổi, Châu Trạch đã có được thân phận, cũng đã nắm được cục diện trong tay.

Ngay cả thi mị xuất hiện ngày hôm nay cũng đã trở thành bước ngoặc để Châu Trạch có thể bức mình hiện thân, để mình không thể nào tiếp tục ẩn náu nữa.

Châu Trạch cầm đồng tiền xu lên, chậc lưỡi, giống như hơi bất mãn:

- Hay là chúng ta thử ném lại một lần nữa xem sao?

Lúc này hai mắt tiểu loli đã phiếm hồng, le lưỡi ra vờn quanh bên người cô bé, cô bé sắp phát điên rồi, cô bé muốn liều mạng!

- Đừng kích động đừng kích động, tôi biết đầu lưỡi của cháu rất linh hoạt.

- Đừng kích động, không tung nữa, không tung nữa là được chứ gì.

Châu Trạch đi tới trước mặt tiểu loli, hơi hơi nghiêng đầu, lấy sách chứng nhận của bản thân ra.

Tiểu loli thu hồi đầu lưỡi của mình, sau đó đưa tay vỗ trán của mình một cái, tiếp đó có một giọt quang châu màu đen bay ra từ nơi ấy sáp nhập vào trong sách chứng nhận của Châu Trạch.

Châu Trạch liếm môi, phảng phất như từ nơi sâu tận đáy lòng anh xuất hiện một tia khác, mà tia này có liên quan tới sinh tử của tiểu loli.

Chỉ cần một ý niệm của mình đã có thể cắt đứt sinh tử của cô bé.

Tiểu loli từ trên giường đi xuống, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Châu Trạch, là quỳ một gối xuống, một tay chống trên đầu gối của mình. Cô bé ngẩng đầu hành lễ thăm hỏi chủ nhân của cô bé.

- Lâm Khả, bái kiến bộ đầu!

Lâm Khả hẳn là tên của quỷ sai, mà tên của thân thể tiểu loli nhập vào hình như là Vương Nhụy.

Lúc này trong lòng tiểu loli tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, thân thể đang quỳ sát dưới đất cũng bắt đầu run nhè nhẹ, nhưng cô bé chỉ có thể nhận mệnh!

Châu Trạch nhìn tiểu loli dưới người.

Chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đã từng là tiểu loli táo bạo âm lãnh không ai bì nổi nhưng giờ đây lại phải quỳ xuống trước mặt mình, phải thần phục dưới chân mình.

Loại phá vỡ giác quan như băng hỏa lưỡng trọng thiên này.

Quả thật có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mà lúc này, lão đạo cũng đi lên, Vương Kha đã tỉnh, lão đến báo tin này cho ông chủ biết.

Lão mới vừa lên tầng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Sau đó hai mắt lão trừng lớn!

Lão nhìn thấy tiểu loli đang quỳ gối trước mặt Châu Trạch.

Bởi vì tầm mắt bị cản trở, giữa lão đạo cùng tiểu loli còn có Châu Trạch ngăn cản cho nên trong tầm mắt của lão đạo, tiểu loli đang quỳ gối trước người ông chủ, thân thể cô bé đang khẽ run.

Mà ông chủ thì lại ngẩng đầu, hai tay chống nạnh, một bộ dạng rất thoải mái.

- Ngô...

Lão đạo hít sâu một hơi.

Ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Lão lập tức im ắng rón ra rón rén lui xuống, nhanh chóng rời khỏi cầu thang, đồng thời còn nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Mẹ nó, thực sự là quá cầm thú.

- Ba năm khởi bước, ba năm khởi bước.

- Ông chủ quá cầm thú!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK