Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước tới giờ, không đúng, nói chính xác hơn là cả đời trước, Châu Trạch vốn là một người không biết đánh nhau.

Anh chưa từng học võ thuật cũng chưa từng luyện triệt quyền đạo, thậm chí ngay cả mấy chiêu thức gài bẫy cơ bản anh cũng không hiểu rõ mấy.

Cũng bởi vậy, trước đây khi gặp Bạch Oanh Oanh mới tỉnh lại, dựa theo lời Hứa Thanh Lãng, lúc đó Bạch Oanh Oanh đứng trong tiệm sách, khí thế vương giả tỏa ra bốn phía giống hệt như một đại lão gia.

Mà Châu Trạch chỉ dùng móng tay giống hệt như chính thất đánh tiểu tam xông lên quấy loạn một trận, cào cấu Bạch Oanh Oanh tới mức tâm linh cô ấy bạo tạc, trực tiếp khiến cô ấy từ Bạch Oanh Oanh biến thành Bạch nũng nịu.

Sau khi làm quỷ sai nửa năm, Châu Trạch cũng ý thức được một số vấn đề của mình, nhưng lại không hề có ý tu bổ để bản thân mạnh mẽ hơn.

Trong chuyện này cũng có khá nhiều nguyên nhân, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì... làm biếng.

Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, gặp phải quỷ hồn cùng người thường móng tay của mình đã đủ dùng rồi.

Cho dù gặp phải đối thủ càng mạnh hơn một chút, mình cũng có thể mở ra vô song.

Tuy rằng đối với anh, cái hình thức "vô song" này tới như thế nào chính anh cũng chẳng rõ, thế nhưng căn cứ theo nguyên tắc lười biếng, đã đến nơi này thì nên ở lại, cứ thế Châu Trạch dùng nó rất sung sướng, tác dụng phụ duy nhất của nó chính là sau khi dùng xong sẽ khiến bản thân mình bị liệt một lúc lâu.

Vì thế mặc dù biết bản thân mình không giỏi đánh nhau, thế nhưng mỗi khi Châu Trạch phải đánh nhau anh lại không hề nhút nhát, hơn nữa thời gian dần qua còn bắt đầu sinh ra một loại ảo giác "tôi đánh nhau rất giỏi đấy".

Cha xứ cầm đao giải phẫu tiến về phía trước một bước, cánh tay vung vẫy, tốc độ cực nhanh, lưỡi đao nhắm thẳng vào mi tâm của Châu Trạch.

Châu Trạch không né tránh, mặc cho ngươi tới từ mấy đường riêng ta chỉ đi một đường, tay phải của anh trực tiếp chộp thẳng tới mặt cha xứ.

Nếu tiếp tục như vậy, kết quả chính là đao phẫu thuật của cha xứ trực tiếp xuyên thủng huyệt thái dương của Châu Trạch, nhưng trên đầu cha xứ cũng phải bị Châu Trạch đâm ra năm cái cửa sổ cho thoáng gió một chút.

Cha xứ không ngờ tới Châu Trạch lại quyết tuyệt như thế, dưới điều kiện tiên quyết là chiếm hết ưu thế phục kích, không ngờ anh lại còn chơi trò lấy mạng đổi mạng cương mãnh như thế với mình.

Sau đó.

Cha xứ nhận thua.

Anh ta thu tay lại, thân thể lui về phía sau, Châu Trạch vẫn chưa tóm được mặt của cha xứ, chỉ mới lướt qua lồng ngực của anh ta.

- Đùng!

Sương mù màu đen như một sợi roi da trực tiếp quét ngang ra ngoài.

Cả người cha xứ bị hất tung trên mặt đất, tuy rằng có đầu gối chống đỡ thế nhưng thân thể anh ta vẫn phải lăn vài vòng rồi mới ngừng lại được. Rõ ràng trong lần đối mặt này anh ta đã rơi xuống thế hạ phong.

Bạch Oanh Oanh nhìn thấy ông chủ nhà mình uy mãnh như vậy, miệng há thật lớn.

Trong lúc mơ hồ, cô ấy phảng phất như đã nhớ lại lần đầu tiên mình gặp ông chủ ở phòng đọc sách, vừa gặp đã bị ông chủ điên cuồng đâm… thật là đáng sợ.

Lần này anh và cô ấy thật đúng là “nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ”.

Tiểu loli ở bên cạnh nhìn, trong miệng cô bé còn đang tự nhai nuốt lấy đầu lưỡi như nhai kẹo cao su, sau đó cô bé bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Cô bé đã thấy rõ, thật ra Châu Trạch vốn chẳng biết đánh nhau gì.

Thật đáng thương cho đầu cương thi ngu ngốc bên cạnh mình còn đang nằm trong trạng thái hoa si.

Nếu cô còn không tiến lên hỗ trợ, sợ rằng ông chủ của cô thực sự sẽ chết trong tay tên cha xứ cứt chó kia đấy, cô biết không!

Cô không nhìn thấy sự cứng rắn của ông chủ cô có vài phần ngu ngốc sao?

Tên cha xứ lần thứ hai bật dậy, tốc độ của anh ta rất nhanh, lần này, anh ta không dám vọt thẳng về phía Châu Trạch nữa mà chỉ chọn cách vòng quanh, dù sao anh ta cũng đã bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi với phương thức chiến đấu “thẳng thắn thoải mái” của Châu Trạch, nhất thời không thể đoán được Châu Trạch muốn gì.

Hơn nữa, anh ta rất rõ ràng, điểm kinh khủng chân chính của Châu Trạch chính là trạng thái khi anh biến thành cương thi, lúc trước anh ta đã từng chiến đấu với Châu Trạch khi Châu Trạch ở trạng thái ấy, kết cục anh ta bị gãy vài cái xương sườn, thương thế không thể nói là không nặng, mà lúc ấy Châu Trạch mới vừa liều mạng với pho tượng Thanh Y nương nương trong miếu thần.

Cứ như vậy, cha xứ cùng ông chủ Châu đánh tới đánh lui, thật giống như một trò đùa, anh đánh về phía trước tôi sẽ lùi về phía sau, anh lui về phía sau tôi sẽ tiến lên phía trước, anh vòng quanh tôi cũng vòng quanh, thật chẳng có gì đặc sắc.

Châu Trạch tràn đầy tự tin còn cha xứ nơm nớp lo sợ, thật giống như cao thủ đối đầu với một cậu nhóc, chí ít từ hiệu quả đặc biệt cùng tình cảnh động tác, so với màn quyết đấu của các “cao thủ võ lâm” trong truyền thuyết, trực tiếp đâm đầu vào vương bát quyền lại càng phù hợp với thẩm mỹ của người xem hơn.

Cuối cùng Bạch Oanh Oanh cũng tỉnh ngộ lại, lần thứ hai vọt tới gia nhập chiến đoàn.

Tiểu loli cũng không dám tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu, tuy rằng cô bé rất hy vọng cha xứ có thể dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp giết chết Châu Trạch, như vậy bản thân mình cũng có thể được tự do, thế nhưng cô bé lại không dám đánh cuộc, ngộ nhỡ Châu Trạch không chết ngược lại còn phát hiện ra bản thân mình một mực bàng quan, sợ rằng người chết cuối cùng sẽ là chính mình.

Phương thức chiến đấu của Bạch Oanh Oanh còn trực tiếp hơn cả Châu Trạch, cô ấy chủ động gánh chịu thương tổn giúp Châu Trạch, dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ chủ, lại thêm tố chất thân thể của cô ấy thực sự rất tốt, cho dù có đối đầu trực diện với cha xứ này cũng không mất mát gì, điều này cũng giúp Châu Trạch có thể dành được càng nhiều cơ hội cùng không gian để tiến công hơn, mặt khác, chung quanh còn có tiểu loli đánh lén mấy lần phụ trợ, quả nhiên cha xứ đã lâm vào cảnh khổ không thể tả.

Sau khi bị Châu Trạch đâm ra vài vết thương đáng sợ trên cơ thể, ánh mắt cha xứ ngưng lại, máu tươi lần thứ hai che phủ dao giải phẫu, ngay sau đó anh ta cắm hai thanh đao giải phẫu lên trên sàn xi măng, đồng thời hai tay cũng bắt đầu kết ấn.

Trong lúc nhất thời, một đạo kết giới xuất hiện, trong một lần đánh lén tiểu loli trực tiếp đụng vào kết giới, dẫn đến linh hồn của cô bé không ổn định một trận, chỉ có thể lại một lần nữa lui ra.

Đạo kết giới này có tác dụng khắc chế đối với tất cả tồn tại hắc ám, mà ba người Châu Trạch, nói một cách nghiêm khắc, bọn họ vốn không phải người chính đạo, đương nhiên cũng sẽ bị khắc chế.

Tiểu loli chỉ làm việc có chừng mực, kiên quyết không để bản thân mình lâm vào tình cảnh bị thương nặng.

Nhưng Bạch Oanh Oanh lại ngay thẳng hơn nhiều.

Cô ấy trực tiếp lao thẳng về kết giới kia, không ngừng va chạm với nó, cho dù mỗi lần va chạm lại khiến sát khí trên người Bạch Oanh Oanh bị đánh tan, có vẻ rất thống khổ, thế nhưng cô ấy lại vẫn kiên cường cắn răng tiếp tục va chạm như trước, có vẻ cô ấy định trắng trợn dùng thân thể của mình đập vỡ kết giới!

Ngu xuẩn.

Tiểu loli khinh thường hừ một tiếng.

Nhưng cũng vào đúng lúc này, mười ngón tay của Châu Trạch đâm vào trong lòng đất, trong ánh mắt anh bắt đầu có ánh sáng màu đen hiện lên, sau đó hai tay anh bắt đầu chậm rãi rút ra khỏi mặt đất!

Đao giải phẫu bị cha xứ cắm trên mặt đất dần dần bị một lực lượng vô hình nào đó rút ra, lại thêm Bạch Oanh Oanh không ngừng va chạm, đạo kết giới này bắt đầu trở nên tràn đầy nguy cơ.

Trên trán cha xứ đã xuất hiện mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, anh ta bắt đầu liếc nhìn bốn phía chung quanh, hiển nhiên nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, mà đánh thì khó có thể đánh thắng được, nhất là khi anh ta biết Châu Trạch còn chưa mở ra cực hạn mà bản thân mình đã bị động như vậy, nếu tiếp tục giằng co nữa sợ rằng bản thân mình sẽ lâm vào cảnh càng lún càng sâu, thậm chí rất có thể sẽ phải chết tại nơi này.

Cho nên, anh ta muốn chuồn đi, tìm một cơ hội nhanh chóng chuồn đi.

Mười ngón tay của Châu Trạch bắt đầu có máu tươi chảy ra, giống hệt như bị một vật sắc nhọn gì đó cắt trúng vậy, đồng thời, Châu Trạch cũng quay qua gầm nhẹ với tiểu loli bên cạnh:

- Ngày hôm nay nếu anh ta không chết thì cô sẽ phải chết thay cho anh ta!

Uy hiếp.

Uy hiếp trắng trợn!

Tiểu loli sửng sốt một chút, cô bé không ngờ tới Châu Trạch lại nói ra những lời này, cho tới nay, mặc dù cô bé là thuộc hạ của Châu Trạch, bị Châu Trạch thu phục, thế nhưng người tâm cao khí ngạo như cô bé thực sự không muốn biến thành nô bộc như Bạch Oanh Oanh, cô bé vẫn luôn duy trì sự cao ngạo của bản thân mình.

Cô bé vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, mình và cô hầu gái ngu ngốc tên Bạch Oanh Oanh kia không giống nhau!

Nhưng những lời này của Châu Trạch lại hoàn toàn đánh nát cao ngạo của cô ấy.

Lời này có thể phiên dịch thành cô chỉ là một con chó của tôi thôi, nếu như cô không bắt được con mồi, con chó vô dụng như vậy chỉ còn nước bị luộc lên ăn.

Rất thực tế, xé nát toàn bộ sự dịu dàng.

Tiểu loli tức giận nhìn lướt qua Châu Trạch, hiện tại cô bé chỉ ước gì bản thân có thể trực tiếp giết chết người đàn ông này, chém anh thành muôn mảnh!

Nhưng cô bé lại không dám làm như vậy, thân thể cô bé chợt lóe lên hóa thành một tia sáng màu đen, trực tiếp xông về phía cha xứ.

- Lên!

Châu Trạch kéo mạnh hai tay máu me dầm dề của mình ra.

Lúc này, đao giải phẫu cha xứ cắm trên mặt đất cũng bay lên.

Bạch Oanh Oanh lại va chạm, hai tay cha xứ hợp lại vô cùng gian nan ngăn trở, thế nhưng cùng lúc đó, tiểu loli đã trực tiếp xuất hiện sau lưng cha xứ, cả linh hồn của cô bé thừa cơ đâm vào thân thể của cha xứ.

- A a a a a! ! ! ! !

Từ trong miệng cha xứ phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, là tiếng thét của cả một người đàn ông cùng một cô bé.

Bạch Oanh Oanh tới, cùi trỏ của cô bé hung tợn đập vào ngực của cha xứ, cha xứ bị đánh bay ra ngoài chẳng khác gì một con ruồi, ngay sau đó Bạch Oanh Oanh lại nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp chế trụ cha xứ, đồng thời song quyền của cô ấy còn không ngừng đập lên ngực cha xứ.

- Rầm!

- Rầm!

- Rầm!

Liên tục không ngừng đánh ra những quyền nặng nề.

Tiếng trầm đục vang vọng khắp khu chung cư, nhưng thân thể của cha xứ lại hiện ra một loại bền chắc cứng rắn không giống bình thường, dưới những cú đấm không ngừng nghỉ của một cương thi như Bạch Oanh Oanh, thế nhưng trên cơ thể của cha xứ lại chỉ có mấy tiếng răng rắc do xương cốt rạn nứt vang lên. Nếu đổi lại là một người bình thường khác, đoán chừng đã sớm bị Bạch Oanh Oanh đánh thành thịt nát, hơn nữa còn là loại thịt nát như xay.

- A!

Nhưng vào đúng lúc này, tiểu loli đã chui vào trong cơ thể của cha xứ lúc trước bị bắn ra, linh hồn của cô bé hơi sứt mẻ, cũng càng thêm mơ hồ trong suốt hơn trước kia rất nhiều.

Cô bé đưa tay chỉ về phía cha xứ, nói: - Thân thể của anh ta có vấn đề!

Đúng vậy.

Chắc chắn thân thể này có vấn đề.

Bạch Oanh Oanh vẫn luôn đấm mạnh vào người anh ta hiểu rõ điều đó, phảng phất như bản thân mình đang ăn một miếng thịt bò đầy gân, cho dù cô ấy có nhai thế nào cũng không thể nhai nát!

- Hô...

Dường như cha xứ đã quyết tâm làm chuyện gì đó, trong đôi mắt của anh ta dần bị màu đỏ thẫm thay thế, cơ bắp cũng bắt đầu héo rút lại.

Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút.

ĐM.

Vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc như thế!

Dường như cha xứ đang rất thống khổ, hơn nữa còn có thể nhìn ra anh ta đã lâm vào tình trạng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bởi vì anh ta cũng biết, nghiên cứu của mình vốn chưa thành công, vẫn còn đang trong giai đoạn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân thất bại.

Nhưng anh ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu anh ta không làm như vậy, rất nhanh thôi anh ta sẽ bị đầu nữ cương thi này đánh thành thịt nát co dãn mười phần, lại thêm một ít bột mì nữa là có thể vo thành bò viên bỏ vào nồi lẩu.

- Rống!

Thân thể cha xứ cương cứng, Bạch Oanh Oanh lại đấm thêm một đấm nữa xuống đầu anh ta.

- Rầm!

Cha xứ lần thứ hai ngã xuống, đánh ra một cái hố sâu trên mặt đất sau đó lại bật lên, trực tiếp đụng vào trên người Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh phải liên tục lui về phía sau rất nhiều bước mới có thể đứng vững.

- Ách... Ách...

Cha xứ chậm rãi đứng lên, thân thể anh ta hơi loạng choạng, gương mặt nửa xanh nửa xám, nhìn có vẻ giống với Âu Dương Phong bị tẩu hỏa nhập ma. Nói chung là cả người anh ta tràn đầy một loại hỗn loạn cùng quỷ dị.

Bạch Oanh Oanh chuẩn bị xông lên lần nữa, thế nhưng lại bị Châu Trạch đưa tay đè lại.

- Cô nghỉ ngơi một chút đi, đừng để bản thân mình bị thương quá nặng.

Bạch Oanh Oanh nghe vậy rất nghe lời gật đầu, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hơi bận tâm nhìn Châu Trạch, ý của cô ấy là, ông chủ, một mình anh có thể giải quyết được không?

Châu Trạch vẫn có vẻ mây trôi nước chảy.

Lại đi về phía trước mấy bước.

- Khụ khụ...

Nhẹ nhàng mà ho khan vài tiếng.

Dường như anh đang thu hút sự chú ý của cha xứ.

Cha xứ đưa mắt nhìn chằm chằm Châu Trạch.

Xin anh đừng ngừng biến thân.

Đầu tiên là thù hận.

Sau đó lại là phẫn nộ.

Tiếp sau đó lại là nghi ngờ.

Mà lại sau đó nữa là mê man.

- Anh kêu tôi là gì? - Châu Trạch hỏi.

Cha xứ nghiêng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Châu Trạch, yết hầu phát ra tiếng sùng sục sùng sục.

Anh ta che miệng lại, dùng sức che miệng lại, dường như anh ta đang cố gắng ngăn cản cái gì đó.

Nhưng loại khát vọng kia không ngừng dâng trào muốn ra, căn bản là không thể nào ngăn cản loại xung động này lại được.

Châu Trạch dang hai tay ra.

Vẻ mặt ôn hòa.

Đến đây.

Cha yêu con.

Cuối cùng.

Cha xứ cũng không nhịn nổi, không nhịn nổi nữa.

Vật thí nghiệm của anh ta có một thiếu sót lớn nhất, mà chính anh ta cũng không rõ ràng lắm, bởi vì anh ta chỉ trộm được tro cốt đời trước của Châu Trạch làm thí nghiệm, lại không thể để bản thân Châu Trạch tham dự thực nghiệm!

Cuối cùng, bàn tay đang che miệng của anh ta hạ xuống.

Cha xứ kích động hô lên:

- Cha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK