Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Trạch thấy cảnh như vậy lại cảm thấy khiếp sợ vô cùng, sự phô trương này thật sự là quá lớn rồi đó.

Cho dù là tác phẩm trên TV, đám đạo sĩ kia bày bàn thờ thờ cúng lễ bái cũng không dám bày ra lượng lễ lớn tới như vậy, bình thường mỗi khi thờ cúng lễ bái trong miếu chỉ cần có một ít hoa quả ướp lạnh, lại thêm một cái đầu heo đã có thể tính là một món lễ không nhỏ rồi.

Mà ở nơi đây.

Lại tế người sống!

Hơn hai mươi người sống sờ sờ.

Một gia đình kia.

Đều bị người ta đặt ở đây coi như cống phẩm, tiến hành thờ cúng lễ bái hải thần!

Châu Trạch đã từng trải rất nhiều chuyện đặc thù, cũng từng đi qua địa ngục, sống hai kiếp, cho dù là người hay quỷ anh cũng đã thấy không ít, theo lý thuyết chuyện có thể khiến tâm thần anh chấn động thực sự không nhiều lắm.

Nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến tâm thần Châu Trạch thất thủ chỉ trong phút chốc.

Phải biết rằng, những người bị hiến tế trong lồng sắt kia không chỉ có bà lão da dẻ nhăn nheo, còn có cả mấy đứa bé còn rất nhỏ, những người này vốn nên có được nhân sinh của riêng mình, vốn nên có thể hoan hô cười nói, nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều bị giam cầm ở nơi đây, thậm chí, bọn họ còn chẳng thế nào phiêu bạc như những con cá bên ngoài, chỉ có thể bị sóng biển đánh từ bên này lồng sắt qua bên kia lồng sắt.

Cho dù sau khi chết bọn họ cũng bị nuôi nhốt!

Người thờ cúng lễ bái cùng bố trí tất cả những thứ này phảng phất như rất sợ cống phẩm mình tỉ mỉ chuẩn bị rơi ra ngoài, dẫn đến hải thần lão gia không thể ăn được toàn bộ, từ đó hải thần lão gia sẽ ăn không đủ no, thật sự tri kỷ tới mức như thế.

- Sùng sục.

Hiện tại thân thể của anh còn rất kém, vì thế thời gian anh có thể ở dưới nước cũng không lâu, Châu Trạch đưa tay lên véo lấy cánh tay Bạch Oanh Oanh đang ôm ở eo mình, ra hiệu cho cô ấy đưa mình ngoi lên mặt nước để thở.

Vậy mà.

Bạch Oanh Oanh lại thờ ơ, dường như không cảm giác được chút nào.

Châu Trạch bấm tay một cái.

Cô ấy vẫn thờ ơ như trước, vẫn không nhúc nhích.

Châu Trạch lại véo cánh tay của cô ấy thêm một cái nữa.

Cô ấy vẫn đang hồn nhiên như không hay biết gì.

Châu Trạch nghiêng đầu, nhìn cô ấy chằm chằm.

Kết quả lại phát hiện Bạch Oanh Oanh đang từ từ nhắm hai mắt lại!

Tôi không nhìn thấy.

Người ta không nhìn thấy, không nhìn thấy.

Móng tay trên ngón trỏ bàn tay phải Châu Trạch dài ra.

Thân thể Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên run lên.

Lập tức ôm Châu Trạch nổi lên.

- Phù phù phù phù phù phù.

Sau khi hít thở mấy ngụm, Châu Trạch mới cảm thấy cả người thoải mái hơn, anh cũng không tính toán chút tiểu tâm tư của Bạch Oanh Oanh ban nãy, nói thẳng:

- Lên đi.

- Được rồi, ông chủ!

Bạch Oanh Oanh cũng không nói tới chuyện vừa rồi, sau đó cô ấy giống hệt như một viên kim cang loại nhỏ, cánh tay phải còn đang quấn eo của Châu Trạch trực tiếp kẹp lấy Châu Trạch như kẹp một con búp bê nhỏ bé, tay kia nắm lấy thân thuyền trực tiếp bò lên.

Gọn gàng, nhẹ nhàng thoải mái.

Châu Trạch ngồi lên cái ghế lúc trước, vừa thuận khí vừa chờ đợi nước trên quần áo mình khô bớt đi, nếu không quần áo nặng anh cảm thấy mặc không nổi.

- Ông chủ, rốt cuộc tình hình phía dưới ban nãy là như thế nào vậy?

- Cô không biết sao?

- Làm sao tôi có thể biết được.

- Lúc trước sau khi phu nhân nhà cô bị phát hiện đã yêu đương vụng trộm với người khác, không phải đã từng bị ngâm lồng heo thả xuống sông sao?

- Ách.

- Có người lấy người sống làm tế phẩm, bày đồ cúng cho hải thần. - Châu Trạch nói.

- Làm tế phẩm? Bày đồ cúng? - Bạch Oanh Oanh rất giật mình, cho dù là cương thi cô ấy cũng hiểu được, loại chuyện này quá mức tàn nhẫn cũng quá mức bi thảm.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta ở chỗ này, phía dưới còn có một chiếc lồng sắt chứa đầy thi thể, rốt cục nó muốn chúng ta phải làm gì?

- Tôi cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa trong lòng tôi còn có một loại dự cảm, chuyện này có thể có liên quan trực tiếp tới ông lão hoặc là người phụ nữ kia, tối thiểu nhất là ông lão kia chắc chắn phải góp phần vào việc này.

Vì sao có thể khẳng định ông lão kia có liên quan tới chuyện này?

Mà vì sao mụ hồ ly tinh kia lại có khả năng ngoại lệ?

Trong lòng Bạch Oanh Oanh nghĩ như vậy.

Nhưng vào lúc này, gió nổi lên, gió còn rất lớn, vốn là mặt biển đang bình tĩnh thoáng cái đã nổi sóng gió cuồn cuộn, dẫn đến chiếc du thuyền này cũng không ngừng lắc lư theo, giống hệt như nó có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Châu Trạch tiếp tục ngồi trên ghế, thành thật mà nói hiện tại trong lòng anh dâng trào cảm giác không thể tránh né được, nếu như hiện tại mình là một phán quan, nói không chừng còn có thể có tư cách trao đổi ngang hàng với đối phương, nhưng tình cảnh hiện tại đã rất rõ ràng, đối phương không hề đặt mình vào mắt.

Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất lúc này là tên hải thần lão gia này, ở trong quan niệm truyền thống rốt cuộc là vị thần tốt hay là vị thần xấu?

Sau khi ông ta tiếp nhận tế phẩm rồi sẽ đưa cho người thờ cúng lễ bái món quà tương ứng, hay là loại hành vi này của người thờ cúng lễ bái khiến ông ta cảm thấy bản thân bị phẫn nộ cùng khinh nhờn, từ đó cố ý đến đây nghiêm phạt ông ta?

Tới cấp bậc kia rồi, quan niệm thị phi thiện ác truyền thống hẳn là khó mà có thể ước thúc hành vi của ông ta, nhỉ?

- Bịch.

Nước biển không ngừng trùng kích hết lớp này tới lớp khác, biên độ lắc lư của chiếc du thuyền này cũng càng lúc càng lớn, hai chân Bạch Oanh Oanh đứng vững, một con nắm lấy bả vai Châu Trạch, giúp Châu Trạch ổn định trên boong thuyền.

- Ông chủ, thuyền này sắp lật rồi.

- Tôi biết.

Châu Trạch đỡ cánh tay Bạch Oanh Oanh miễn cưỡng mà đứng lên, khi tầm mắt của anh nhìn về phía trước lại phát hiện hình như phía trước có đất liền, không, nói chính xác hơn thì đó hẳn là một hòn đảo, diện tích cả hòn đảo này cũng không thể tính là đảo nhỏ.

- Rầm.

Một tiếng máy móc ma sát chói tai truyền đến, cuối cùng chiếc du thuyền này cũng không thể chịu nổi nữa, toàn bộ lật úp lại, Bạch Oanh Oanh nhanh tay nhanh mắt ngay trước khi du thuyền lật úp đã ôm lấy Châu Trạch nhảy vào trong biển.

Cho nên phải nói Châu Trạch rất may mắn, rất nhiều người khi bị ngâm trong nước, trước khi chết chìm bọn họ đã hy vọng có người ở bên cạnh bọn họ biết bao nhiêu, hy vọng bản thân mình cũng có một Bạch Oanh Oanh biết bao nhiêu.

Bạch Oanh Oanh vừa bơi lội vừa cố gắng giữ đầu Châu Trạch có thể ngoi lên trên mặt nước, có thể hít thở không khí mới mẻ, Châu Trạch giống hệt như con chuột túi con được đựng trong túi của chuột túi mẹ, được chuột túi mẹ che chở bảo bọc đưa đi.

Anh chỉ có thể ngẩng đầu, vừa hô hấp vừa phun ra số bọt nước đã tràn vào trong mũi, trong miệng mình.

Vừa ngắm trời.

Rốt cục Bạch Oanh Oanh cũng bơi lên bờ.

Châu Trạch nằm trên bờ cát nặng nề mà thở phì phò.

- Ông chủ, bên kia còn có một người đang nằm ở nơi đó.

Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên đưa tay chỉ chỉ trên bờ biển bên kia, nói.

Châu Trạch nghiêng người sang nhìn lại, quả nhiên ở nơi ấy còn có một người thanh niên đang nằm, quần áo trên người anh ta cũ rách, nếu như nói bản thân mình hiện tại giống hệt một con cá muối, vậy vị kia chính là con cá muối gần bờ bị phơi khô.

- Để tôi đi giết anh ta.

Bạch Oanh Oanh căn cứ theo phương châm bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước, nói.

Châu Trạch duỗi tay đè chặt Bạch Oanh Oanh lại, lắc đầu, đồng thời nói: - Cô không cảm thấy người kia nhìn có vẻ rất quen mắt sao?

- Quen mắt? - Bạch Oanh Oanh quay đầu nhìn kỹ lại, cuối cùng dường như cô ấy đã nghĩ tới điều gì đó, nói: - Dung mạo của anh ta và ông lão kia rất giống nhau, hẳn là con trai của ông lão kia? Không đúng, cũng có thể là cháu trai.

- Không giống, cũng không phải. - Châu Trạch phủ định.

Lúc này, ở trong nước biển lại có một con mãng xà bò ra.

Vừa thấy con mãng xà này Châu Trạch lập tức cảm thấy cũng có chút quen mắt, thật sự rất giống với con mãng xà đã chiến đấu với mình lúc trước, chỉ có điều hiện tại dường như con rắn kia nhỏ hơn lúc trước một chút, mà lân phiến trên người cũng không có vẻ nặng nề như trước.

Con rắn chậm rãi bò tới trên người tên thanh niên trẻ tuổi, trên người nó không có bất kỳ sát khí hay khí thế hung ác gì, hơn nữa dường như nó hoàn toàn không chú ý tới ngay bên cạnh mình còn có hai người khác là Châu Trạch cùng Bạch Oanh Oanh, nó chỉ là nhìn chằm chằm cái người đang ở phía dưới nó.

- Ông chủ, con rắn này sắp thành tinh rồi. - Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên mở miệng nói.

- Tôi có thể nhìn ra được.

Con mãng xà này khiến người ta cảm thấy vô cùng tinh khôn lại có cảm xúc rất nhân cách hóa, có điểm giống với Hầu Tử khi Châu Trạch gặp lần đầu tiên.

Mãng xà hé miệng, nó không cắn người thanh niên trước mặt mà chỉ cắn vào trên người mình, còn cắn ra một lỗ hổng ở trên người mình, sau đó thân rắn của nó bắt đầu cuốn về phía người thanh niên kia, đưa vị trí bản thân vừa cắn bị thương ra tới bên mép người thanh niên ấy.

Ngay từ đầu, máu của mãng xà chỉ chậm rãi nhỏ vào trong miệng người đàn ông, rất nhanh, người đàn ông giống như đã khôi phục một ít tri giác, bắt đầu chủ động mút lấy rắn máu, mà khí sắc trên mặt anh ta cũng đang từ từ khôi phục.

Rốt cục người đàn ông cũng buông lỏng tay ra, thở dài một tiếng, sau đó anh ta mở mắt ra, vừa liếc mắt nhìn thấy con mãng xà này người đàn ông lập tức sợ đến toàn thân run rẩy.

Mãng xà không dừng lại quá lâu, trực tiếp từ bãi cát du động vào trong biển, trên mặt đất còn lưu lại một vũng máu đọng.

Đợi khi mãng xà đi vào biển khơi rồi người đàn ông lập tức đứng lên, hướng về phương hướng mãng xà rời đi dập đầu mấy cái còn lẩm bẩm cái gì đó, sau đó anh ta đưa tay nhặt lấy một khối vảy rắn còn sót lại trên mặt đất.

- Anh ta đang nói gì vậy? - Bạch Oanh Oanh hỏi, bởi vì giọng địa phương của người đàn ông này khá nặng cho nên Bạch Oanh Oanh không nghe rõ được.

- Anh ta đang cảm ơn hải thần đã cứu giúp anh ta. - Châu Trạch đáp.

Người đàn ông đi vào rừng cây trong đảo nhỏ, biến mất không thấy gì nữa.

- Quan trọng là, ông chủ, làm sao chúng ta có thể rời khỏi đây bây giờ?

Bạch Oanh Oanh nghiêng đầu hỏi Châu Trạch, ngay sau đó dường như cô ấy lại nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Tôi cảm thấy chúng ta ở đây viết một quyển Robinson trên đảo hoang cũng hay đấy.

Trong tiệm có quyển Robinson trên đảo hoang, Bạch Oanh Oanh đã tranh thủ thời gian đọc quyển sách ấy.

Châu Trạch cảm thấy hình như gần đây người hầu gái này của nhà mình thật có chút không bình thường, có vẻ như đã xem phim Hàn nhiều tới mức choáng váng rồi.

Đúng lúc này, du thuyền vừa lật trên mặt biển lại xuất hiện.

- Oa, ông chủ, thuyền lại tới rồi.

- Tôi cũng nhìn thấy.

Chiếc du thuyền kia lần thứ hai tới đây, chẳng qua, lần này trên du thuyền có người, hơn nữa còn là có rất nhiều người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK