Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nơi ấy rất hoang vu, vào năm 2009 nơi ấy lại càng hoang vu hơn nữa, chẳng qua nơi đó lại có một khu an dưỡng, tương đối giống với viện dưỡng lão nhưng cao cấp hơn một chút, là khu an dưỡng do cả nhà nước và tư nhân cùng đầu tư xây dựng.

- Cho nên, cậu cảm thấy trước khi chết cái tên Lý Thế này đã lái xe muốn tìm tới trại an dưỡng kia?

- Đúng vậy, cho nên tôi cho rằng nơi trại an dưỡng ấy có cất giấu một đầu mối, mà anh ta đã phát hiện ra đầu mối này, thậm chí tôi còn cảm thấy trước đây người này đã từng đi vào Ba Làng tới hai lần, dựa theo lời anh nói thôn dân trong làng đều đã đói bụng đến mức phát điên muốn ăn thịt người, thế nhưng hẳn là năm 2009 vấn đề của thôn ấy còn chưa nghiêm trọng như vậy.

- Sau đó, anh ta đã thu được một số tin tức từ trong thôn, chỉ có điều người có thể tiến vào Ba Làng, trừ trường hợp đặc biệt như anh thì chính là người sắp chết.

Nói đến đây, Hứa Thanh Lãng theo bản năng nhìn về phía lão đạo ngồi phía sau xe.

Lúc mới bắt đầu lão đạo còn cảm thấy chán chường.

Hầu Tử vào.

Ông chủ cũng đã vào.

Kết quả chỉ có bản thân mình sống chết không vào được, lão cảm thấy bản thân mình rất thất bại.

Sau đó chờ Hứa Thanh Lãng đến nói cho lão biết chuyện chỉ có người sắp chết mới có thể đi vào nơi này, lão đạo lập tức vui vẻ cười ha hả, cười tới mức chóp mũi còn có bong bóng nước mũi thoát ra.

- Lý Thế còn chưa kịp giải quyết vấn đề kia đã chết trên đường.

Châu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng vừa lái xe vừa nói chuyện, hỏi:

- Cho nên hiện tại chúng ta đang trên đường tới trại an dưỡng sao?

Hứa Thanh Lãng gật đầu.

Nửa giờ sau.

Xe lái vào trại an dưỡng, bởi hiện tại là đêm khuya nên trại an dưỡng đã đóng cửa, nhưng Châu Trạch cùng đám người Hứa Thanh Lãng vẫn trực tiếp leo tường nhảy vào, sau đó cùng nhau đi tới phòng làm việc, trực tiếp bắt đầu lấy tư liệu của khách hàng trong trại an dưỡng xuống đọc.

Thời gian phi thường đương nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường, vấn đề bên phía Ba Làng không được giải quyết, ngộ nhỡ thực sự để đám lệ quỷ trong làng sổng chuồng sẽ tạo thành một vấn đề vô cùng khủng bố.

Châu Trạch, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đều đang tìm, tìm kiếm kiểu này thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Bởi vì ai cũng đều không rõ.

Rốt cuộc người chủ bài post muốn tìm chín năm trước kia.

Bây giờ đã chết hay chưa?

Nói cho cùng, những người phải vào trại an dưỡng đa số đều là người già hoặc người có thân thể không khỏe, thời gian chín năm cũng không phải ngắn, chưa chắc người đó có thể còn trụ được tới bây giờ.

Hơn nữa bọn họ lại không có tin tức cụ thể, chỉ có thể tìm kiếm bằng mắt duyên.

Nói cho đúng ra đây không phải mò kim đáy biển, mà là mò cá trong biển rộng.

Chẳng qua, có tư liệu của một bệnh nhân khiến tầm mắt Châu Trạch hơi ngưng lại, anh ra cho Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo bên cạnh qua đây, sau đó chỉ vào người trong hình nói:

- Trần Quang Nông, sinh năm 1919.

- ĐM, ông chủ, thằng này đã 99 tuổi rồi sao? - Lão đạo kinh hô, ngay sau đó lão lại nghi ngờ nói: - Này... người này cũng không phải người lớn tuổi nhất mà chúng ta từng biết, đúng không? Nơi tôi ở còn có mấy người già sống được trăm tuổi đấy.

Thông Thành là một thành phố trường thọ, là nơi có nhiều người già sống thọ trăm tuổi nhất trên đất nước này.

Châu Trạch lắc đầu, nói: - Không giống nhau, hình như tôi đã từng nghe nói về người này, hình như trước đây người này còn làm quan một thời gian ở Thông Thành.

Châu Trạch mở websites ra bắt đầu tìm kiếm gì đó, cuối cùng có thể tìm được tin tức về người này ở trang từ điển bách khoa Baidu, trên đó có viết tóm tắt cuộc đời của Trần Quang Nông.

- Là khởi nghĩa? - Hứa Thanh Lãng chú ý tới một điểm.

Trên baidu có ghi lại, trong chiến dịch Hoài Hải, một trong những chiến dịch thời chiến tranh giải phóng, người này là một doanh trưởng, thống lĩnh bộ đội khởi nghĩa, còn tham gia kháng Mỹ viện Triều. Sau đó ông ấy quay về quê cũ ở Thông Thành làm quan một thời gian, cuối cùng về hưu.

- Tôi cảm thấy chính là người này, người Lý Thế muốn tìm hẳn là người này. - Châu Trạch nói.

Nói cho cùng người truyền kỳ thì phải có một đoạn nhân sinh truyền kỳ đi kèm, mà cuộc đời người này đã đủ đặc sắc.

Châu Trạch tìm được phòng bệnh của người đó, nhưng điều khiến Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng và lão đạo đồng thời sững sờ là, từ mấy năm trước Trần Quang Nông đã lâm vào trạng thái hôn mê dài hạn, không khác gì một người sống thực vật, chỉ đơn giản là thân thể của người ấy chưa chết mà thôi.

- CMN, làm sao bây giờ? - Vẻ mặt lão đạo trở nên ngơ ngơ ngác ngác.

Châu Trạch mở cửa phòng bệnh đi vào, Hứa Thanh Lãng ra hiệu cho lão đạo cùng Hầu Tử ở bên ngoài trông chừng, sau đó bản thân cậu ta cũng đi vào theo.

Trong phòng bệnh có chút áp lực, ông lão chỉ còn thiếu một tuổi là có thể sống trọn nhân sinh một trăm tuổi này, tính mạng của ông ấy đã thực sự đi vào giai đoạn dầu hết đèn tắt.

Lúc này ông ấy nằm ở nơi đó, bất tỉnh nhân sự.

Mặc dù nói ông ấy còn sống thế nhưng lại không khác gì người đã chết.

Châu Trạch ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường, nhìn thoáng qua số liệu trên máy móc ở bên cạnh ông lão, tình huống của ông ấy rất không lạc quan.

- Có cách nào cứu tỉnh ông ấy không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

Cậu ta biết rõ, trước đây Châu Trạch là bác sĩ.

Châu Trạch lắc đầu, nếu cái vị ở Dung Thành kia chưa bị Đường Thi mang đi thì có thể mời anh ta tới đây, có hai người cùng làm còn dễ nói. Nghe nói người kia là bác sĩ tâm lý, hơn nữa còn có thủ đoạn thôi miên rất đáng sợ, ngay cả quỷ sai cũng bị anh ta thôi miên khống chế.

- Hiện tại chỉ còn một biện pháp cuối cùng. - Châu Trạch nói.

- Biện pháp gì?

- Giết chết ông ta sau đó túm lấy vong hồn của ông ta tra hỏi.

- ... ... - Hứa Thanh Lãng.

Châu Trạch lắc đầu, biểu thị bản thân mình chỉ nói đùa mà thôi. Người ta đã sống đến chín mươi chín tuổi, rất không dễ dàng, đương nhiên bản thân mình không thể chỉ vì một lý do không xác định muốn hỏi người ta mấy câu mà giết người ta được.

Hơn nữa nhìn trạng thái của ông ấy, người đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, người đã từng có nhiều cống hiến xuất sắc tới như thế sau đó còn nằm ở nơi này nhiều năm như vậy, có lẽ đã nhìn thấu các mặt của cuộc đời. Sợ rằng sau khi mình giết ông ấy linh hồn của ông ấy sẽ trực tiếp đi vào địa ngục luôn, tới lúc đó cho dù mình có muốn hỏi cũng không thể hỏi được.

- Trong ngăn kéo có quyển sách.

Hứa Thanh Lãng mở ra ngăn kéo nói.

- Sách gì?

- Tự truyện, hẳn là hậu nhân hoặc những người khác hỗ trợ viết ra, tự trả tiền xuất bản.

Hứa Thanh Lãng lấy quyển sách ra khỏi ngăn kéo, lật lật.

- Xem thời kỳ đầu của cuộc đời. - Châu Trạch nhắc nhở.

- Tôi biết.

Rất nhanh, Hứa Thanh Lãng đã tìm được một ghi chép, nói: - Trước kháng chiến ông ấy đã từng nhậm chức đại đội trưởng lực lượng bảo vệ hòa bình ở Thông Thành.

Lực lượng bảo vệ hoà bình cũng chính là lực lượng vũ trang địa phương, cũng giống vai diễn trong các bộ phim kháng chiến, cơ bản là không có sức chiến đấu gì.

- Sau khi Quỷ Nhật đánh vào Thông Thành bọn họ có từng chống cự lại không? - Châu Trạch hỏi.

- Tôi điều tra, bộ đội Iizuka của quỷ Nhật hình như là sư đoàn 101, không quá rõ tình hình cụ thể, chẳng qua có người nói từ sư đoàn 100 về sau của quỷ Nhật đều có sức chiến đấu không cao lắm, mà hình như sư đoàn này ở Giang Tây đã bị đánh rất thảm.

- Chẳng qua Thông Thành ngày ấy không có quân đội chính quy của Trung Quốc, hoàn toàn là lực lượng vũ trang địa phương Thông Thành tổ chức chống lại, mặc dù có tổ chức chống cự thế nhưng khi đối đầu với quân Nhật, cho dù quân Nhật có yếu tới cỡ nào thì lực lượng của họ vẫn mẽ hơn lực lượng vũ trang bảo vệ hòa bình ở địa phương nhiều, vì thế rất nhanh Thông Thành đã rơi vào tay giặc.

- Cho nên có thể nói, lúc đó ông ấy có tham gia vào cuộc chiến chống lại quân Nhật ở Thông Thành?

- Có lẽ vậy, có lẽ ông ấy không phải hán gian đầu hàng, nếu không làm sao có thể trở thành doanh trưởng trong quốc quân được?

Châu Trạch nhíu nhíu mày.

Ông lão có làn da đồi mồi đang ngủ say này và toàn bộ thôn dân Ba Làng kia đều khiến anh cảm thấy vô lực, toàn thân không có chút sức nào, chỉ có thể đấm nắm đấm của mình vào bông.

Vừa rồi mình và Hứa Thanh Lãng đứng đây nói chuyện lâu như vậy, nhưng ông lão vẫn luôn nhắm chặt hai mắt không có chút phản ứng nào, hiển nhiên ông ấy đã thực sự mất đi tri giác đối với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng cứ rời đi như vậy Châu Trạch lại cảm thấy hơi không cam lòng, cho nên Châu Trạch cúi người, tiến tới sát bên tai ông lão chậm rãi hỏi:

- Ông à, ông còn nhớ rõ... Ba Làng không?

Đột nhiên.

Kỳ tích xảy ra.

Ngón tay ông lão bỗng nhiên run rẩy lên.

Ngay sau đó mí mắt của ông lão cũng bắt đầu không ngừng run lên.

Dường như ông ấy có thể nghe được, hoặc cũng có thể đã bị kích thích, bờ môi của ông ấy hơi mở, trong miệng còn phát ra giọng nói rất nhỏ bé:

- Hương... ... Thân... ... Môn... ...

- Ông ấy nói gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

Châu Trạch lắc đầu, giọng nói quá nhỏ.

Hứa Thanh Lãng đẩy Châu Trạch ra, dán sát lỗ tai mình ngay bên miệng ông lão, cẩn thận nghe.

Một lát sau, Hứa Thanh Lãng đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.

- Ông ấy nói gì? - Châu Trạch hỏi.

- Ông ấy... Muốn hôn anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK