Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng “hi” này mang theo một loại lặng yên u lãnh vô cùng lớn lao.

Mọi người thường cho rằng, quỷ thường mang theo oán hận cực lớn cùng thâm thù đại hận vô cùng cuồng loạn, đây vẫn luôn là ấn tượng vốn có trong lòng mọi người.

Trước đây Châu Trạch cũng cho là như vậy, thẳng đến khi chính anh cũng biến thành một con quỷ.

Rốt cuộc quỷ với người khác nhau nhiều bao nhiêu?

Từ ác niệm đến nói.

Người biết quỷ rất kinh khủng, quỷ lại hiểu lòng người độc ác tới cỡ nào.

Từ phương diện khác đến nói.

Quỷ bắt nguồn từ chính con người, trên nhiều khía cạnh, cho dù là tính cách hay là cảm quan đều có mối liên hệ rất sâu với con người.

Khác biệt duy nhất có thể là phần lớn thời gian, quỷ có tính cách cực đoan giống như “kẻ liều mạng”, “đào phạm”… Bọn họ khó có thể ở lại dương gian lâu được. Cho dù có một số tình huống ngoài ý muốn, không thể xuống địa ngục, quỷ sai cũng không phát hiện được, nhưng khi họ sống nhờ ở nhân gian lại giống như một con chuột chỉ dám ẩn trốn dưới cống.

Người sợ quỷ, nhưng trên thế giới này, có rất nhiều thứ có thể thương tổn hay khắc chế quỷ.

Tỷ như đũng quần của lão đạo.

Châu Trạch đưa thay sờ sờ đầu, ngáp một cái, áp lực mà anh phải chịu cả đêm hôm qua đến hiện tại dường như đã tiêu tan đi không ít, là người mà ngay cả đường hoàng tuyền cũng từng đi qua, cũng chẳng có gì gọi là không bỏ xuống được.

Anh muốn trở về, một lần nữa trở lại thân thể của mình, trở lại cuộc sống vốn có của mình… đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng hiện tại là lúc anh chưa tìm được biện pháp gì cả, vì thế cần gì phải quá mức bối rối cùng khẩn trương.

- Hiện tại các người có thể nói cho tôi biết là ai đã giết các người được chưa? - Châu Trạch hỏi.

Một nhà ba người vẫn đang nhìn anh.

Sau đó.

Im lặng.

Cảm giác khi bị ba người không đầu "nhìn chằm chằm" thực sự chẳng dễ chịu chút nào.

Cho dù là ông chủ Châu hiện tại cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

- Leng keng... ...

Bên cạnh Châu Trạch truyền đến tiếng vang do thìa đụng vào mâm, sau đó Châu Trạch xoay người, chỉ thấy một thiếu nữ khá xinh xắn đang ngồi xuống bên cạnh mình, dường như cô ấy có ý muốn ăn cùng với mình.

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn thoáng qua Châu Trạch, không đúng, thật ra là nhìn về phía một nhà ba người bên kia, nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ.

Phải.

Châu32 Trạch cảm thấy bản thân mình có chút thương tâm cùng khốn khổ.

Không ngờ người ta lại có thể mặc kệ mình mà chào hỏi với người bên cạnh mình, mà bản thân mình còn hiểu sai ý, thật sự là hơi xấu hổ.

Sau đó.

Một nhà ba người một lần nữa ngồi thẳng người... ... Ngây người với đống đồ ăn trước mặt.

Thiếu nữ thì lại chậm rãi ăn cơm, tư thái khi ăn của cô ấy rất ưu nhã, không phải cái loại mất tự nhiên hay nhã nhặn quá mức, trên thực tế cô ấy ăn rất nhanh, mặc dù ăn nhanh nhưng vẫn lộ ra một loại khí chất đặc biệt.

Châu Trạch cứ ngồi như vậy nhìn em gái kia ăn cơm.

Cũng may, lão đạo cùng lão Hứa vì chuyện Châu Trạch chậm chạp không tỉnh lại mà cuống cuồng, không tự suy xét đến chuyện một lần nữa đi qua ôn tuyền tới xem một chút. Nếu không bọn họ chạy tới lại nhìn thấy Châu Trạch khỏe khoắn như chẳng có chuyện gì đang ngồi nhìn chằm chằm một cô gái ăn cơm, sợ rằng sẽ tức tới mức phát bệnh.

Cô gái ăn cơm xong, bưng ly sữa bên cạnh lên uống hết số sữa còn lại, cầm khăn tay xoa xoa miệng mình sau đó đứng dậy, có vẻ cô ấy chuẩn bị rời khỏi đây.

Châu Trạch cũng đứng dậy đi cùng cô ấy, giống hệt như một kẻ theo đuôi.

Cũng không phải Châu Trạch coi trọng gì cô ấy, ở dưới hoàn cảnh cùng trạng thái này, ông chủ Châu còn không đến mức vò đã mẻ lại sứt, mà là vì dưới cái nhìn của Châu Trạch, cô gái này có một sự khác biệt rất lớn so với những người khác trong phòng ăn này.

Những thực khách khác trong phòng ăn, tuy rằng bọn họ có thể ăn uống nhưng động tác của bọn họ khiến người ta cảm thấy thật ra bọn họ chẳng khác gì một nhà ba người không có đầu kia.

Chết lặng.

Tĩnh mịch.

Mang theo hơi thở vừa hôi thối vừa dài dòng.

Nhưng trên người cô gái này lại có hơi thở như một người sống, hình như cô ấy cũng giống như mình, ở dưới hoàn cảnh này, có một loại… tự do ở trình độ cao hơn so với người khác.

Châu Trạch theo cô ấy ra khỏi phòng ăn, điều khiến Châu Trạch cảm thấy hơi bất ngờ là mình và cô ấy lại có thể cùng đi vào một thông đạo thủy tinh.

Thông đạo này giống một tổ ong vậy, bên trong rắc rối phức tạp, mỗi một con ong mật đều có vị trí riêng của mình.

Châu Trạch tiếp tục đi theo sau lưng cô gái, hai người một trước một sau chậm rãi đi tới.

Đi tới, đi tới, cô gái dừng bước, dường như tới tận bây giờ cô ấy mới chú ý tới Châu Trạch.

Cô gái quay đầu lại cười cười với Châu Trạch, nụ cười rất thanh thuần.

- Chào anh.

Cô gái hơi khom lưng với Châu Trạch.

Người Nhật Bản?

Phản ứng đầu tiên của Châu Trạch là nghĩ ngay tới Spider-Man nhà mình.

- Chào cô.

Châu Trạch đáp lại một câu.

Loại Nhật ngữ đơn giản này Châu Trạch vẫn hiểu, chỉ có điều anh lại đáp lại bằng tiếng Trung.

- Chào anh. - Cô gái dùng tiếng Trung đáp lại một lần.

Sau đó, cô gái tiếp tục đi lên phía trước, Châu Trạch tiếp tục theo ở phía sau.

Dường như màn giao lưu chào hỏi vừa rồi càng giống một khúc nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể, giống hệt như một hòn đá được ném vào mặt hồ phẳng lặng, sau khi tạo thành một chút rung động rồi lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh.

Mãi cho tới khi đi tới cửa gian phòng bên cạnh mặt cỏ, Châu Trạch nhìn thấy cô gái quẹo vào một phương hướng khác.

Thì ra.

Là hàng xóm.

Bố cục của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng là như vậy, một căn biệt thự riêng biệt được chia ra làm hai để sử dụng, mọi người đều có chung một vách tường.

Cũng bởi vậy, tuyến đường cô gái cùng Châu Trạch “đi lại” có giống nhau như vậy cũng chẳng khó giải thích. Chẳng qua đến nơi đây, mỗi người phải đi một ngả, Châu Trạch cũng thử đi về hướng của cô gái kia thế nhưng lại bị một tầng thủy tinh thật mỏng trực tiếp chặn lại.

Từ bỏ giãy giụa, Châu Trạch về lại trong gian phòng của mình.

Ngồi xuống phòng khách châm một điếu thuốc, sau đó Châu Trạch lại đứng lên đi tới lớp kính của khung ảnh nhìn nhìn, trong kính, bản thân mình còn đang nằm trên ghế sa lon, lão đạo ngồi ở bên cạnh mình ngủ gật, Hứa Thanh Lãng cũng ở bên cạnh, cậu ta đang gọi điện thoại, dường như đang liên hệ với ai đó.

Châu Trạch đoán là cậu ta đang liên hệ với Bạch Oanh Oanh trong tiệm sách, hoặc có thể là gọi cho tiểu loli một chút. Nói cho cùng, trạng thái gọi sao cũng không tỉnh của mình trong hiện thực thật sự khiến mấy người lão Hứa cảm thấy không thể nào hiểu được, cũng không biết phải ứng phó như thế nào.

Loại cảm giác được người khác quan tâm này cũng không tệ lắm, đương nhiên, cảm giác khi rình coi cũng rất tốt.

Châu Trạch duỗi lưng một cái, giũ bớt khói bụi, đúng lúc này, sát vách truyền đến tiếng xả nước vào ôn tuyền.

Thật ra viện này cũng được chia một thành hai, mỗi bên có một ôn tuyền độc lập, tiếng xả nước rất lớn, đủ để người sát vách nghe thấy.

Châu Trạch đi vào trong viện, ngồi xuống trên ghế mây.

Đây là chuyện không có cách giải quyết, trong thế giới trong gương này anh rất tịch mịch, tương đương với phạm nhân bị giam, chỉ có thể chờ đúng giờ đúng phút dựa theo tuyến đường đã được quy định sẵn tới căn tin ăn cơm, sau đó lại trở lại phòng giam của mình.

Đương nhiên, mình cũng có thể rình coi mấy người Hứa Thanh Lãng đang làm cái gì ở hiện thực thông qua mặt gương, nhưng không phải nhìn như xem ti vi, là loại chỉ nhìn thấy hình ảnh mà không nghe thấy âm thanh. Mà lúc này, đối với anh, kiểu chỉ có thể rình coi lại không thể nào giao lưu, chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông như thế thực sự rất vô vị, trái lại càng khiến bản thân cảm thấy phiền não hơn.

Hiện tại sát vách nhà mình có một hàng xóm, nghe động tĩnh của cô ấy một chút cũng không tồi chút nào. Đương nhiên, nếu như người hàng xóm này là một tên mập mạp cao lớn thô kệch, phỏng chừng Châu Trạch lập tức sẽ thấy mất hết hứng thú.

Nước được xả xong rất nhanh, Châu Trạch nghe được tiếng bước chân, thậm chí còn nghe được tiếng cởi quần áo "sột sột soạt soạt".

Chỉ có thể nghe mà không thể nhìn, nói cho cùng đó vẫn là một loại khuyết điểm, hơn nữa căn cứ theo nguyên tắc phải tìm kiếm hết tất cả đầu mối, tuyệt đối không được để sót, ông chủ Châu dứt khoát dời ghế mây gần phía vách tường, sau đó đứng yên ở nơi đó.

Trên vách tường cũng có một tầng thủy tinh mỏng ngăn cách, khiến người ta không cách nào ra vào, cũng không có biện pháp nào tới gần lôi trì hơn, nhưng lớp thủy tinh ấy lại chẳng cách nào ngăn cản tầm mắt của người nhìn. Tầng thủy tinh mỏng này càng giống như một tầng Censored, giúp hình ảnh tăng thêm cảm giác mơ mơ hồ hồ, ngược lại còn có giá trị thưởng thức hơn cả những hình ảnh đơn giản thô bạo kia... Không đúng, là giá trị nghiên cứu.

Châu Trạch vừa ngậm điếu thuốc vừa cầm lấy tường, cố gắng nhìn vào bên trong.

Cô gái đã đi vào ôn tuyền, sau đó cô ấy ngâm nga một bài hát, dường như cô ấy đang hát một bài tiếng Nhật trữ tình, ca từ trong bài hát này có ý nghĩa gì Châu Trạch nghe không hiểu, nhưng anh cảm thấy cũng không tệ lắm, thật dễ nghe.

Sau đó Châu Trạch từ từ xoay người, không tiếp tục nhìn về bên trong nữa mà chỉ dựa lưng vào tường.

Không biết vì sao, Châu Trạch có thể nghe được cảm giác tịch mịch từ trong tiếng ca của cô gái này, không phải loại cô đơn muốn hồng hạnh xuất tường, mà là loại cô đơn khi bị giữ lại nơi này quá lâu.

Thậm chí Châu Trạch còn nghĩ, có thể ngay từ đầu những người khác trong nhà ăn cũng giống như mình, cũng muốn đi ra ngoài, cũng hoài nghi, cũng muốn làm một chút gì đó, nhưng dần dần những mong muốn ấy đã bị thời gian dài giam cầm tại nơi này làm cho chết lặng, trở nên giống hệt như một nhà ba người kia.

Bản thân mình.

Cũng sẽ có ngày như thế sao?

- Ào ào... ...

Cô gái hát xong lại bắt đầu tắm, cầm khăn tắm lau sạch cơ thể mình, Châu Trạch có thể nghe được tiếng nước, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở của cô gái ấy.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần, thật ra ôn tuyền hai bên đều được xây dựng theo kiểu dựa vào tường, cho nên thật chỉ giữa cô gái cùng Châu Trạch chỉ có bức tường cách ngăn.

- Cô tên là gì? - Châu Trạch mở miệng nói.

Một kẻ rình người ta tắm còn dám đường hoàng hỏi người ta tên là gì.

- Mizuno Saori.

Cô gái trả lời.

Thật ra cô ấy đã sớm nhận ra Châu Trạch đang rình coi cô ấy.

- Còn anh? - Cô gái hỏi.

- Hứa Thanh Lãng.

- Tên rất dễ nghe. - Cô gái nói.

- Ừm. - Châu Trạch phụ họa.

- Anh cũng chết ở gần đây sao? - Cô gái lại hỏi.

- Chết?

- Đúng, là chết.

- Cô đã chết rồi sao? - Châu Trạch hỏi.

- Lẽ nào anh còn chưa chết sao? - Cô gái hơi nghi hoặc một chút, ngay sau đó lại nói: - Cũng có thể là anh Hứa còn chưa ý thức được, thật ra bản thân anh đã chết từ sớm rồi?

- Tôi đã chết từ lâu rồi, có lẽ là từ rất lâu trước đây. - Châu Trạch trả lời. – Cô có thể nói cho tôi biết cô đã chết như thế nào không?

- Tôi không muốn nhắc tới vấn đề này lắm. - Cô gái cự tuyệt.

- Nhưng tôi lại rất muốn biết, dù sao thì hiện tại chúng ta cũng chẳng thể làm chuyện gì khác, không phải sao? - Châu Trạch dụ dỗ.

- Chúng ta có thể tắm. - Cô gái rất nghiêm túc nói.

- Tắm?

- Đúng, chúng ta có thể tắm nước nóng mỗi ngày, tắm, tắm rửa sạch sẽ mọi vị trí trên cơ thể mình.

- Người nên sạch sẽ, cho dù là lúc nào, cho dù đang ở trong tình huống như thế nào cũng phải giữ bản thân thật sạch sẽ, không thể để bản thân dính bẩn được.

Được xem là một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ, khi nghe được những lời cô gái này nói, không ngờ trong lòng Châu Trạch còn có một chút đồng cảm.

Cô gái này thực sự không tán gẫu với Châu Trạch nữa, cô ấy bắt đầu nghiêm túc lau sạch lấy thân thể của chính mình, cũng chính là tắm rửa bản thân.

Châu Trạch cảm thấy cô ấy đã tắm tới quá mức sạch sẽ, loại tiếng động do cố gắng dùng khăn tắm chà sát trên cơ thể của mình này Châu Trạch có thể nghe được rõ ràng, hẳn là rất đau đúng không?

Ngay sau đó.

Cô gái chủ động mở miệng nói: - Anh Hứa, anh có thể giúp tôi một việc không?

- Nói đi.

- Một cái chân của tôi.

- Ở bên trong hồ của anh đấy.

- Anh có thể giúp tôi.

- Rửa nó được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK