- Đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?
Lão đạo nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành khoác một tấm lụa đen từ trong xe đi ra, thầm nghĩ không phải ông chủ của bọn họ đi ra ngoài báo thù sao, không giảm quân số thì cũng thôi đi, tại sao khi trở về lại mọc thêm ra một người nữa?
Hơn nữa người này thật sự rất kỳ quái, toàn thân cao thấp đều bị che kín, ngay cả mắt cũng không lộ ra ngoài.
Thật sự chẳng thể phân biệt nổi đây rốt cuộc là nam hay nữ.
Dáng vẻ thật thần bí.
Người áo đen?
Ừm?
Không đúng.
Trên người anh ta còn có mùi.
Có mùi thịt nướng Brazil.
Lão đạo nhích lỗ mũi mình tới gần cơ thể người đàn ông ngửi ngửi, thật là thơm, thơm ngát, ngay sau đó lão lại nghiêng đầu sang nhìn về phía Châu Trạch, hỏi:
- Ông chủ, mọi người mới đi ăn thịt quay về sao?
- Ọe... ...
Tiểu loli đang đứng bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, nhất là khi nhìn thấy lão đạo trưng ra vẻ mặt say sưa mà nhích mũi mình tời gần cơ thể vật kia ngửi ngửi, cô bé thực sự cảm thấy ác tâm.
Cô bé cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không mang theo thân thể của mình cùng đến đây hôm nay, nếu không mình đã ói ra thật rồi.
- Mang về giúp ông làm việc nhà, sau này có việc gì có thể sai anh ta giúp ông làm. - Châu Trạch nói.
- Gì?
Lão đạo sợ hãi cả kinh.
Chết tiệt!
Lúc trước bản thân mình còn trào phúng cô gái Bạch Oanh Oanh kia cả ngày chỉ nghĩ cách tranh thủ tình cảm với tiểu loli, kết quả hiện tại địa vị của bản thân mình cũng bị xâm phạm?
Ngay cả việc mỗi ngày quét tước vệ sinh nhìn sắc mặt quỷ mà sống, lại thêm không có tiền lương, thỉnh thoảng còn phải bày đồ cúng cho quỷ mà cũng có người muốn tranh giành với mình sao?
Còn có thiên lý hay không!
Hiện tại cạnh tranh nghề nghiệp thật sự là quá tàn khốc đi!
- Đi giúp anh ta tắm rửa đi, nhẹ nhàng một chút. - Châu Trạch nói.
- Tắm rửa?
Lão đạo sửng sốt một chút, sau đó hỏi:
- Cô ấy là nữ sao?
- Đúng, là nữ, cho nên ông phải nhẹ nhàng một chút, người ta bị mắc phải bệnh tự kỷ rất nghiêm trọng.
Lão đạo nghe thấy vậy.
Ha ha.
Theo bản năng chà xát hai bàn tay tràn đầy vết chai của mình.
- Cái này thật sự thích hợp sao?
- Tôi tin nhân phẩm của ông.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai lão đạo.
Biểu thị tôi rất xem trọng ông đó.
Sau đó, Châu Trạch lại quay qua nói với người bịt mặt: - Đi theo ông ta đi, ông ta nói cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó.
Người bịt mặt đi tới bên cạnh lão đạo, rất nghe lời.
Lão đạo có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dẫn theo anh ta tới phòng vệ sinh.
Đám người Châu Trạch cũng vào trong tiệm sách, Bạch Oanh Oanh rót một ly cà phê cho Châu Trạch, Châu Trạch bưng cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó nói:
- Đi tới khóa trái cửa phòng vệ sinh đi.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh nhanh chóng đi tới khóa trái cửa.
Chỉ chốc lát sau.
Trong phòng vệ sinh lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết vô cùng kinh hãi của lão đạo, sau đó lão đạo bắt đầu không ngừng đập cửa phòng vệ sinh, một bộ dạng đau đến không muốn sống nữa.
- Ông chủ, thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài mau lên.
- Tắm cho anh ta đi rồi lại nói tiếp. - Châu Trạch nói.
- ... ... - Lão đạo.
Đại khái qua nửa giờ sau, lão đạo xuất hiện, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ngay cả cơm tối cũng không ăn, một người ngồi nơi quầy bar tự hỏi nhân sinh.
Cái loại lực lượng đánh vào thị giác này thật sự là quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức gần như khiến lão đạo tan vỡ.
Tiểu loli quay về, linh hồn của cô ấy đã rời khỏi cơ thể lâu quá rồi, khi trở về nhất định lại phải hôn mê một lần.
Tới giờ cơm tối Hứa Thanh Lãng vẫn chưa trở lại, đoán chừng cậu ta còn đang u buồn thương cảm, Châu Trạch chỉ còn cách gọi đồ ăn ngoài.
Bạch Oanh Oanh dựa theo Châu Trạch phân phó đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo, lại còn là quần áo phải vây kín toàn bộ cơ thể, loại quần áo này tương đối khó tìm, Bạch Oanh Oanh chỉ có thể mua về mấy bộ quần áo Spider-Man cùng Iron Man, sau khi tên kia mặc lên xong trông có vẻ bình thường hơn nhiều.
Mặc thành như vậy rồi sau này anh ta có thể hoạt động bình thường trong tiệm sách, làm một số việc gì đó, cũng không sợ bộ dạng của anh ta sẽ hù người khác.
Sau khi ăn xong, Châu Trạch nhìn lão đạo còn đang ngồi ở chỗ đó dáng vẻ mất hồn mất vía, có chút đau lòng.
Trong lòng, cũng có chút áy náy.
Lập tức.
Châu Trạch đi qua, đứng ở trước mặt lão đạo.
Vẻ mặt lão đạo tràn đầy mờ mịt nhìn Châu Trạch.
Cục cưng rất ủy khuất.
Rất muốn khóc.
- Ông chủ... ...
- Không sao, nghĩ thông một chút.
Châu Trạch an ủi.
- Ông chủ, lần sau còn như vậy không biết có thể nói trước cho tôi để tôi chuẩn bị tâm lý không?
Không phải lão đạo quá ngây thơ, mà là vì bên cạnh quỷ đều là quái nhân, cũng không phải không có khả năng xuất hiện một em gái ngây thơ ngượng ngùng cần ông ta phải tắm rửa giúp…
Nhưng khi ông ta vừa kỳ vọng vừa kích động giúp người nọ cởi quần áo ra xong.
Thứ lộ ra ngoài lại là một mảng lớn da thịt bị đốt cháy, chung quanh còn chảy nước mủ...
Tưởng tượng rất đẫy đà.
Thực tế lại rất cứng nhắc.
Loại chênh lệch to lớn này như lòng sông so với biển rộng đủ để khiến lão đạo tan vỡ, thậm chí lão đạo còn cảm thấy rất có thể vì chuyện này mà bản thân sẽ nhiễm phải một loại bệnh giống ông chủ.
Đây là ông chủ đang trả thù mình, nhất định là đang trả thù, ai kêu mình cả ngày cứ nói chuyện bản thân mình đã chơi gái như thế nào ngay trước mặt ông chủ đây...
Chuyện này chẳng khác gì bản thân nói chuyện con trai phá của như thế nào, không biết nghe lời như thế nào ngay trước mặt thái giám, đúng là chán sống rồi.
- Yên tâm đi, lần sau sẽ không như vậy nữa.
- Ừm, cám ơn ông chủ. - Lão đạo hít sâu một hơi, hỏi: - Ông chủ, đây là vật gì?
Người kia, không, thậm chí còn không thể tính là người.
- Là tên cha xứ Nhật Bản kia. - Châu Trạch trả lời.
- Gì cơ? - Lão đạo kinh hãi.
- Quá trình cụ thể ông có thể đi hỏi Bạch Oanh Oanh, dù sao thì hiện tại anh ta cũng rất an toàn, hoàn toàn nghe theo khống chế của tôi, sau này ông thực sự có thể sai khiến anh ta hỗ trợ quét tước vệ sinh…
- Được rồi. - Nghe đến đó, cuối cùng trong lòng lão đạo cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Ông cũng lớn tuổi rồi, sau này mấy chuyện lặt vặt như vậy không thích hợp để ông làm nhiều, ông cũng gần chú ý thân thể hơn…
- Yên tâm đi ông chủ, thân thể của bần đạo còn khỏe mạnh lắm, một lần có thể làm suốt nửa giờ, làm cho các cô ấy cảm thấy kiếm được tiền từ tôi thật chẳng khác gì chịu tội.
- Ah.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng từ bên ngoài đi tới, cậu ta đi tới bên quầy bar rót một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch.
Hiển nhiên, khí phách tinh thần sa sút vô cùng.
Châu Trạch lại vỗ vỗ trên bả vai lão đạo, nói: - Yên tâm đi, nếu lần sau tôi lại để ông làm chuyện gì nhất định sẽ cho ông biết trước.
- Cám ơn ông chủ.
- Sau này anh ta ở cùng phòng với ông, ngủ cùng ông, chuyện này tôi báo cho ông biết trước rồi đấy nhé.
- ... ... - Lão đạo.
Châu Trạch đi tới trước mặt Hứa Thanh Lãng, nói: - Làm sao vậy, vẫn còn sa sút tinh thần vậy sao?
- Cũng ổn, cũng không phải luẩn quẩn trong lòng. - Hứa Thanh Lãng lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình, sau đó lại rót một ly rượu vang, tiếp tục uống.
Châu Trạch cũng không biết nên an ủi cậu ta như thế nào, đoán chừng đợi một thời gian nữa chính cậu ta có thể tự thoát ra được.
- Lão Châu à, anh nói xem, trên cái thế giới này thật sự có thần sao? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Hẳn là có đấy, dù sao thì tôi cũng là quỷ sai.
Có một thì có hai, có hai thì có ba, có ba thì có vạn vật.
Hứa Thanh Lãng gật đầu: - Cho nên cũng có hải thần sao?
- Nếu cậu cảm thấy có thì đương nhiên là có.
- Hải thần kia thật không phải thứ tốt gì.
- Có lẽ anh ta cũng không phải là người, đôi khi cũng có thể là một con rùa biển tu luyện thành tinh cũng nên, chuyện này rất khó nói.
Nơi cửa phòng sách có một đám học sinh đi tới, trong đó người dẫn đầu là một nữ sinh, tuổi tác cũng chỉ chừng mười bảy mười tám, hẳn là học sinh cấp 3.
- Ông chủ, chúng tôi có nhiều người như vậy, có thể giảm giá không?
- Giảm giá cái gì, mình bao. - Một nam sinh mập mạp nói.
Sau đó, những học sinh này bắt đầu sôi nổi ngồi xuống, lại bắt đầu lấy sách vở của mình chép bài của nhau.
Tất cả mọi người đều chép bài một cách rất chân thành, cũng rất nghiêm túc, phảng phất như đang tự làm vậy.
- Giống như quay lại quãng thời gian trước đây. - Hứa Thanh Lãng vừa bưng ly rượu vừa đưa tay chỉ vào học sinh kia, nói.
- Tôi thì không chép bài như vậy, đều là người khác chép bài của tôi. - Châu Trạch cười nói.
- Biết rồi, anh là học phách, là học sinh giỏi. - Hứa Thanh Lãng rót một ly rượu cho Châu Trạch.
- Cho mỗi người một ly trà sữa đi. – Tên nam sinh mập mạp kia vẫy tay hô lên.
- Được.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, quay về phía sau bắt đầu làm trà sữa.
Một lát sau, bản thân tên nam sinh mập mạp kia đi tới, hỏi: - Trà sữa đã xong chưa ạ?
- Chờ khi làm xong chị sẽ mang qua cho mấy đứa. - Bạch Oanh Oanh nói.
- Không cần đâu, em ở đây chờ được, dù sao thì em cũng chép bài xong rồi.
Nam sinh mập mạp đứng bên cạnh chơi điện thoại di động, sau đó lại móc ra một điếu thuốc, đưa lưng về phía đám bạn học đang ở xa xa, châm lửa.