Cho nên nói, không có việc thì không nên soi gương nhiều làm gì.
Cái thói quen này thực sự không tốt.
Bởi vì bạn hoàn toàn không biết.
Mình trong gương kia rốt cuộc thật sự là hình ảnh phản chiếu mình, chỉ có thể hành động theo tất cả động tác của mình.
Hay là.
Nó chỉ coi mình như một tên ngu ngốc, đùa ngươi mình, thấy bản thân mình không phát hiện được sự hiện hữu của nó, nó lại lặng lẽ mừng thầm, cười trộm sau lưng mình.
Cái vị trong gương kia đại khái chừng bảy tám giây sau mới ngừng động tác vỗ mặt lại, anh ta đứng trong gương, ngay từ đầu, anh ta còn muốn tiếp tục giả ra tư thái hiện tại của Hứa Thanh Lãng.
Nhưng ngẫm lại.
Nhìn vẻ mặt của Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng lúc này, anh ta cũng biết, cho dù bản thân mình có giả bộ tiếp nữa hình như cũng chẳng có chút ý nghĩa gì.
Lúc trước là bản thân mình coi người ta như kẻ ngu si, cũng bôi mỹ phẫm dưỡng da theo một người đàn ông, đánh mặt đùng đùng, cảm thấy rất thú vị. Hiện tại nếu mình giả bộ tiếp nữa, ngược lại chính mình mới là kẻ ngu si.
Anh ta lặng lẽ lui về phía sau, thân hình càng kéo càng xa, cũng càng kéo càng nhỏ, anh ta muốn rời khỏi nơi này.
Châu Trạch tin tưởng, cho dù cảnh sát có học được phương pháp đuổi bắt tội phạm khi còn ở trường, khẳng định cũng không được dạy chuyện sau khi phạm nhân trốn vào trong gương rồi phải bắt như thế nào.
Nhưng bây giờ, trước mặt anh lại xuất hiện vấn đề như vậy.
Đầu tiên là đánh nát cái gương, không thể nào, đoán chừng người ở bên trong chỉ ước gì bản thân mình làm như vậy, nhưng chui vào trong gương rồi thì phải làm sao?
Châu Trạch đưa tay thử thử, tay của mình chẳng thể nào xuyên thấu vào gương được. Hiển nhiên biện pháp này đã thất bại. Mà vốn dĩ Châu Trạch cũng không ôm bao nhiêu hy vọng đối với biện pháp này.
Nếu bất kỳ người nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện chui vào trong gương, vậy hàng năm những đứa bé không cẩn thận rớt vào gương mất tích còn nhiều hơn so với số đứa bé mất xác trong nước nhiều.
Người trong gương kia càng chạy càng nhỏ, thậm chí anh ta còn vô cùng hứng thú quay đầu, hướng về phía đám người Châu Trạch làm một thủ thế "cắt yết hầu", quả nhiên là rất phách lối.
"Thiên địa vô cực, Huyền tâm chính pháp!"
Hai tay Hứa Thanh Lãng kết ấn, một miếng hộ tâm kính trực tiếp bị cậu ta vỗ vào trên mặt kiếng.
Không thể không nói, cho dù là động tác kết ấn hay tư thái khi lấy hộ tâm kính ra của lão Hứa, đều có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, lộ hề lộ ra vẻ giả vờ làm nhân sĩ huyền học chút nào. Thế nhưng sau khi dán hộ tâm kính lên, người trong gương chỉ nghiêng đầu, dường như còn cười cợt, hiển nhiên, phương pháp này của lão Hứa cũng không dùng được.
- Lão đạo, đũng quần!
Châu Trạch hô lên.
Lão đạo theo bản năng đưa tay đi sờ soạng đũng quần của mình.
Sau đó.
Không ngờ lão ta thực sự lấy ra được một tấm bùa giấy!
Phải biết rằng, hiện tại lão đạo không mặc đạo bào, mà lão chỉ mặc áo tắm thôi, điều này cũng có nghĩa là sau khi lão đạo thay quần áo xong còn cố ý chuyển lá bùa cấp qua!
- Thái Thượng lão quân lập tức tuân lệnh, phương Tây Phật tổ nghe ta hiệu lệnh!
Niệm ra chú ngữ không đứng đắn, lão đạo trực tiếp dính lá bùa của chính mình vào gương.
Lá bùa đỏ lên một chút, hình ảnh trong kiếng cũng bóp méo một chút, dường như người ở bên trong vừa phát ra một tiếng kêu thống khổ, nhưng anh ta còn không xuất hiện. Hơn nữa dường như anh ta đã bị lá bùa vừa rồi kích thích, khiến bản thân vốn còn muốn ở lại trong gương trang bức một chút, hiện tại thực sự bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
- Còn nữa không? - Châu Trạch thúc giục lão đạo.
Anh không tin, nếu mình dán mười lá tám lá bùa lên trên tấm gương này mà con hàng bên trong còn không bị bức đi ra.
Lão đạo lại đưa tay móc móc, sau đó than mở tay ra, lòng bàn tay ngoại trừ mấy cọng lông xoăn tít màu đen ra.
Thì chẳng còn thứ gì nữa.
- Không còn, ông chủ, ngày hôm nay tôi chỉ mang theo đúng một tấm.
Lúc này, người trong kiếng kia chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, gần như sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Châu Trạch nhắm mắt lại, hai tay mở ra, toàn bộ móng tay đều dài ra, tầng tầng khói đen bắt đầu dâng lên từ trong lòng bàn tay anh. Đối với Châu Trạch, hiện tại anh chỉ có thể thử một loại phương pháp duy nhất.
Đối mặt với những chuyện không thể nói lý, hình như phải thử một chút phương thức không thể nói lý.
Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đang ở bên cạnh nhìn anh như nhìn một kẻ ngu si, hai tay Châu Trạch cầm phía trước, bắt đầu làm ra một tư thế kéo co.
Thật ra, chính bản thân Châu Trạch chẳng bắt được thứ gì cả, thế nhưng anh vẫn đang kéo về phía sau, thật giống như trên tay anh đã cầm được cái gì đó vậy, hơn nữa nhìn động tác kéo về của anh còn có vẻ hơi cố sức.
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Có cần phải có trí tưởng tượng phong phú như thế không?
Khóe miệng lão đạo giật giật, rất muốn nói với ông chủ rằng phương pháp này của anh càng không đáng tin cậy, thế nhưng rất nhanh khóe miệng lão đạo lại cương cứng, bởi vì lão nhìn thấy cái thứ trong gương vốn chỉ còn lại một chấm nhỏ kia lại đang từ từ to dần ra.
Trời ạ!
Không ngờ thật sự bị ông chủ bắt được!
Đột nhiên lão đạo cảm thấy dường như bản thân mình có chút không thể nào nhìn hiểu thế giới này, như vậy cũng được?
- Giúp tôi! - Châu Trạch hô lên.
Giúp anh?
Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo đồng thời sửng sốt một chút, sau đó cũng gia nhập vào, giúp đỡ Châu Trạch cùng nhau kéo, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bản thân mình giống hệt như các đại thần trong chuyện cổ tích quần áo mới của hoàng đế, làm những chuyện rất ngu. Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, sau khi mình và lão đạo gia nhập, tốc độ lùi lại của người trong gương kia thật sự nhanh hơn nhiều!
- Trong lòng phải tin tưởng bản thân có thể kéo anh ta tới, có thể kéo anh ta tới, anh ta ở trong gương nhưng trên thực tế lại đang ở ngay trước mắt chúng ta. - Châu Trạch nói ra một câu rất có triết lý.
Cái gương có tác dụng phản xạ ánh sáng, chỉ mang tới một tác dụng trung gian mà thôi. Thay vì nói trong gương có đồ vật, chẳng bằng nói là trong con mắt của mình có đồ vật gì đó tồn tại.
Đương nhiên, trong chuyện này có dính tới rất nhiều luận chứng triết học, nếu thật sự muốn nghiên cứu kỹ càng thì rất phiền toái.
Lôi kéo lôi kéo, người trong gương kia lại chậm rãi biến thành một kích cỡ khi Hứa Thanh Lãng bôi mỹ phẩm dưỡng da lúc trước.
Sắp bị kéo ra.
Sắp xuất hiện.
Dùng sức!
Cố sức hơn một chút!
Sắp ra rồi!
Lão đạo ở bên cạnh hô khẩu hiệu, trong lúc mơ hồ, lão phảng phất như lại nhớ tới những năm tháng khi bản thân mình làm công nhân bốc vác trên bến cảng, nhưng khi lão hô khẩu hiệu này lên lại giống như mấy người hộ sinh hô lên giúp sản phụ mau sinh con vậy.
Rốt cục, đồ vật trong gương cũng lộ ra một góc quần áo.
Nhưng ngay sau đó.
Chỉ nghe "đùng" một tiếng, tiếng vang vô cùng thanh thúy, không ngờ kính này lại trực tiếp nổ tung ra.
Sau đó chỉ thấy một bóng đen từ bên trong chui ra, có lẽ đám người Châu Trạch nhập kịch quá sâu, vì thế cả ba người lại có thể đồng thời lảo đảo lui về phía sau, phảng phất như đang thi kéo co đột nhiên sợi dây kéo bị đứt vậy.
Điều này khiến Châu Trạch cũng có chút dở khóc dở cười, khi anh nhanh chóng đứng lên, kịp phản ứng được bản thân phải bắt cái bóng đen kia, lại phát hiện bản thân mình đã sớm mất đi tiên cơ.
Móng tay của Châu Trạch chỉ móc vào đối phương, mà sau khi nghe được bóng đen kia hét lên một tiếng thảm thiết, không ngờ bóng đen lại có thể lần thứ hai thu nhỏ lại, thoát khỏi sự khống chế của Châu Trạch.
Ngược lại, anh ta lại bắt đầu chui vào trong một chiếc gương khác trong phòng tắm.
Chỉ có điều lần này, dường như anh ta không thể hoàn toàn chui vào trong gương, có một bộ phận còn ngừng ở lại bên ngoài, giống hệt như một con đỉa hút máu. Có lẽ vì bị thương nên ảnh hưởng tới khả năng phát huy của anh ta.
Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay quét qua, cửa thủy tinh vỡ vụn, bóng đen lại hét thảm một tiếng, lần thứ hai chạy trốn ra ngoài giống hệt như một con thỏ hoang, tốc độ rất nhanh.
- Đừng để anh ta chạy mất, anh ta chỉ có thể trốn vào những vật có thể phản quang, chia nhau ra đi tìm đi, tôi vây khốn anh ta lại trước.
Móng tay trên hai bàn tay của Châu Trạch cùng đâm xuống mặt đất, thoáng cái khí đen đã khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ cái biệt thự nhỏ này lại. Lúc trước khi đối mặt với công kích của thủy mãng kia, Châu Trạch đã từng làm động tác như thế này, chỉ có điều lần ấy anh làm vậy là vì tự bảo vệ mình, lần này thì lại chủ động giam giữ.
Mà lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng lại chạy nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, bắt đầu tìm kiếm mấy thứ đồ có thể phản quang, nhìn xem rốt cuộc vật kia đang núp ở nơi nào.
Chuyện này từ khi bắt đầu đã không thể tưởng tượng nổi, nhưng quá trình lại càng khiến người ta mở rộng tầm mắt, về phần hiện tại nó đã trực tiếp biến thành trò chơi ú òa, thật sự khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Thật ra, xét đến cùng, vẫn là vì lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đều là người sống, người sống sinh sống trên thế giới này thường chú ý tới sinh lão bệnh tử, có khoa học, có đạo lý, có quy luật đáng nói. Cũng bởi vậy, có đôi khi tầm mắt của bọn họ sẽ không được phong phú như Châu Trạch.
Đối với một người đã từng đi qua địa ngục, không có chuyện gì hay vật gì là không thể tiếp nhận, cũng không có chuyện gì được gọi là không thể nào.
Quá trình tìm kiếm rất phiền phức, cũng rất rườm rà, bởi vì nơi này có quá nhiều thứ có thể phản quang, phải đi xác nhận từng bước từng bước một, còn phải phòng ngừa đối phương rời khỏi nơi ẩn núp ban đầu. Cho dù Châu Trạch đã thu hẹp phạm vi chỉ còn nằm trong khu biệt thự nhỏ này, nhưng muốn thực sự bắt được vật kia cũng không phải một chuyện đơn giản.
Lão đạo tìm một vòng rồi vẫn không tìm được, cũng không tìm ra manh mối gì, lão cảm giác mình sắp điên rồi, trong đầu lão chỉ có thủy tinh cùng thủy tinh, lão hận mình không thể biến thành thủy tinh luôn cho rồi.
Hứa Thanh Lãng cũng đã tìm một vòng nhưng cũng không tìm được, bọn họ đều không dám đi hỏi Châu Trạch xem có phải anh đã thật sự ngăn được con hàng kia rồi không? Ngộ nhỡ con hàng kia không ở trong biệt thự này mà sớm chạy tới chỗ khác rồi thì phải làm sao bây giờ?
- Đúng rồi, ôn tuyền!
Lão đạo chạy tới cạnh suối nước nóng, nước trong ôn tuyền đã bị rút cạn, thế nhưng vẫn còn vài giọt nước, mà nước cũng có thể phản quang, cũng có thể làm một tấm gương!
Lão đạo nhảy xuống phía dưới ôn tuyền, bắt đầu tìm kiếm những vùng lõm có nước đọng, nhưng vẫn không tìm được.
Lão đạo có chút đuối sức dứt khoát ngồi sụp xuống bên dưới ôn tuyền này.
Không tìm được.
Vật kia có thể chui vào trong gương, có trời mới biết anh ta đã chạy đến đâu, A di đà phật, vô lượng thiên tôn, Chúa nhân từ, xin mọi người hãy hiển linh để bần đạo tìm được anh ta đi.
Châu Trạch đang ở trong phòng vệ sinh gần như sắp không thể chống đỡ nổi nữa, đang không ngừng kêu gào hỏi hai người đã tìm ra chưa.
Điều này khiến lão đạo cảm thấy áp lực càng lớn.
Mẹ nó, nếu như có thể gọi điện thoại báo cảnh sát để cảnh sát hỗ trợ tìm người thì tốt biết bao, trong lòng lão đạo suy nghĩ miên man, sau đó lão lập tức sửng sốt một chút, móc điện thoại di động của mình từ trong túi ra.
Màn hình điện thoại di động cũng là gương đấy, mà nó cũng có thể phản quang!
Hơn nữa nó còn luôn ở trên người của mình, là thứ dễ dàng biến thành điểm mù của mình nhất!
Lão đạo lập tức ấn xuống màn hình điện thoại di động một cái, màn hình sáng lên, mà hình nền trên di động của lão vốn là tấm ảnh tốc váy kinh điển của Marilyn Monroe, mà lúc này, không ngờ dưới váy của Marilyn Monroe trong màn hình lại nhiều thêm một cái bóng đen, giống hệt như đã được đánh lên một lớp mosaic (1), hơn nữa nó còn đang ngọa nguậy.
(1) Mosaic là hiệu ứng chỉnh sửa hình ảnh Mosaic cho phép bức ảnh trở nên mờ nhạt hơn bằng các ô vuông, thường được dùng để làm nhòe hình ảnh, khuôn mặt của một nhân vật, hoặc các chi tiết mang tính cá nhân.
Lão đạo vui mừng tới mức bên lỗ mũi còn có một chút nước mũi bay ra.
Có vẻ rất kích động,
Lập tức đưa tay bắt lấy điểm "mosaic" kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, bộ dáng hưng phấn không thôi:
- A di đà phật, cuối cùng bần đạo cũng tìm được ngươi rồi, ha ha ha!