Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Lãng lắc đầu:

- Là chọn được quá nhanh.

- Nhanh tới trình độ nào? Lăn ga giường rồi sao?

Hứa Thanh Lãng liếc qua Châu Trạch, nhưng không phủ nhận.

- Thực vui vẻ. - Châu Trạch cảm thán nói.

- Tôi không giống anh, tôi vẫn là người bình thường. - Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.

- Vậy cậu trưng ra khuôn mặt khóc tang này làm gì?

- Vấn đề là sau khi chấm dứt, người ta chỉ bỏ lại một ít tiền trên đầu giường cho tôi rồi rời đi.

- Cậu bị người ta coi là trai bao sao? - Châu Trạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Hứa Thanh Lãng có chút buồn bực, nói:

- Vốn hai bên đã hẹn coi mắt ở quán cà phê, nhưng đối tượng hẹn hò của tôi có chuyện tạm thời không tới được, mà tôi không nhận được tin nên đã nhận lầm đối tượng hẹn hò, sau đó tôi ngồi trước mặt cô ấy nói chuyện phiếm, lại tiếp sau đó tôi hẹn cô ấy đi xem phim, rồi cùng cô ấy đi dạo phố. Cuối cùng tới tối cô ấy lại hẹn tôi tới khách sạn muốn cho tôi xem kịch bản mà cô ấy đang viết, cô ấy là một biên kịch.

- Tôi đoán nhất định là loại kịch bản ánh huỳnh quang, còn là loại phải tắt đèn mới có thể xem được.

Hứa Thanh Lãng có chút bất đắc dĩ, đưa tay gãi gãi tóc của mình.

- Sau khi cô ấy đi còn đặt ba nghìn đồng lên đầu giường cho tôi, tôi xem cô ấy như đối tượng hẹn hò của tôi, vốn còn hơi kinh ngạc không hiểu vì sao cô ấy lại cởi mở tới mức đó, hay là do cô ấy lâm vào cảnh nhất kiến chung tình nên không thể kiềm chế được?

- Phần lớn người nhất kiến chung tình, kỳ thực đều là người gặp sắc nảy lòng tham.

- Kết quả tôi phát hiện sự thực không phải như tôi tưởng tượng. - Hứa Thanh Lãng rất bối rối.

- Cô ấy coi cậu là trai bao sao?

- Anh có thể câm miệng đi không? - Vẻ mặt Hứa Thanh Lãng tràn đầy u oán nhìn Châu Trạch.

- Tiền cậu cũng lấy rồi, người cậu cũng ngủ rồi, nói chung là cậu cũng chẳng thiệt thòi gì cả.

- Nói thì nói như thế, nhưng tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích, tôi chính là người đàn ông có tới hai mươi mấy căn nhà đấy, không ngờ lại bị một người phụ nữ chơi như chơi trai bao.

- Thật ra có một số việc nếu cậu thay đổi góc độ để suy nghĩ sẽ thấy lòng thoải mái hơn nhiều.

- Tỷ như?

- Tỷ như cậu tự coi bản thân mình là trai bao có nhiều nhà nhất trong số các trai bao chẳng hạn.

- …

- Hoặc là những người có nhiều nhà là những người giống trai bao nhất?

- …

- Xin lỗi, tôi không phải người giỏi an ủi người khác. - Châu Trạch vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng, tiếp tục nói:

- Tỉnh lại một chút đi.

- Giường vốn là nơi thối nát nhất trên thế gian này, chỉ là quan hệ bạn giường thôi, cậu cần gì phải coi là thật?

- Đúng rồi, cậu đặc biệt quay về nhà cũ một chuyến chỉ vì để coi mắt thôi sao?

- Cũng không phải, phần mộ tổ tiên của gia đình tôi phải di dời, tôi về để dời phần mộ tổ tiên. Đúng rồi, trong thời gian này còn xảy ra một chuyện kỳ quái, chờ mấy ngày nữa tôi lại nói chuyện này cho anh nghe sau, hiện tại tôi phải đi nghỉ ngơi trước đây.

Hứa Thanh Lãng đứng lên, đẩy cửa phòng sách lấy một bình rượu vang từ phía quầy bar, sau đó lên tầng đi tới gian phòng của mình.

Suốt buổi trưa có thể tính là thanh nhàn nhẹ nhõm, đợi khi trời tối, tám giờ, Châu Trạch mới có thể xem là nhanh hẹn hẳn lên, theo giờ giấc bình thường thời gian này cũng là lúc khách khứa nên tới.

Phỏng chừng Hứa Thanh Lãng đã mượn rượu giải sầu rồi nên không xuống tầng, vì thế bữa cơm tối nay mọi người vẫn phải ăn bên ngoài.

Lão đạo cùng tiểu Hầu Tử ngồi trên một dãy ghế, hai tên này cứ ăn một củ lạc lại uống một ngụm rượu, tửu lượng của tiểu Hầu Tử đã bị lão đạo nghiên cứu cặn kẽ.

Cửa phòng sách bị đẩy ra, bên phía rèm cửa vang lên một tiếng giòn tan.

Người đẩy cửa đi vào chính là bác sĩ thực tập kia.

Lão đạo đã hơi say, đưa tay vẫy vẫy tên bác sĩ thực tập ấy tới cùng uống một ly.

Chẳng còn cách nào, toàn bộ phòng sách này lão không thể tìm nổi một người nào khác có thể cùng uống rượu với lão, chỉ có thể uống rượu cùng với Hầu Tử. Hiện tại có người sống tới đây, đương nhiên lão rất vui vẻ.

- Tôi mới vừa tan tầm, chợt nhớ ra hôm nay tôi tới đây nhưng quên chưa trả tiền. Đúng rồi, cả tiền bột huỳnh quang tôi cũng phải đứa cho ông mới đúng. – Tên bác sĩ thực tập này vẫn chất phác thành thật như xưa.

- Đừng, không phải chỉ có trăm đồng tiền trà nước thôi sao? Mà thêm cả tiền bột huỳnh quang cũng chỉ chừng 150 đồng.

Lão đạo làm bộ rất rộng lượng nói.

Đối phương đưa tiền qua khiến lão đạo vô cùng tức giận mà nhận lấy, sau đó vỗ vỗ vai của bác sĩ thực tập, nói:

- Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì mau mời tôi ra ngoài ăn, hai anh em ta cùng uống rượu tâm sự.

Nói xong, lão đạo còn hơi chột dạ nhìn thoáng qua Châu Trạch.

Châu Trạch gật đầu, xem như là đã chấp nhận cho lão nghỉ.

Tên bác sĩ thực tập kia cũng không cự tuyệt, anh ta không phải người bản xứ, hơn nữa bởi vì tính cách của anh ta nên không thể kết thân với người bạn nào ở đây. Thế là anh ta cùng lão đạo lập tức khoác vai nhau rời khỏi phòng sách đi tìm quán rượu.

Trời đã tối nhưng có đèn đường nên cũng có thể tính là sáng sủa.

Lão đạo cùng tên bác sĩ thực tập vừa đi được một đoạn đường, khi sắp tới quán rượu phía trước đọt nhiên lão đạo quẹo vào bên trong một con hẻm đen ở bên cạnh, tháo dây lưng quần:

- Thật Xấu hổ, tôi phải xả nước trước đã.

Tên bác sĩ thực tập kia cũng không khách khí, đứng song song với lão đạo bắt đầu tháo thắt lưng.

- Haha, tên nhóc cậu thật đúng là rất biết nhập gia tùy tục (2), rất hợp ý tôi!

(2) Nguyên văn là Tiếp địa khí: là tiếp xúc thường xuyên với cuộc sống thường nhật của dân chúng, hòa mình vào đông đảo quần chúng nhân dân, phản ánh nguyện vọng, yêu cầu và quyền lợi cơ bản nhất của dân chúng. Dùng thói quen sinh sống đại chúng, dùng nguyện vọng cùng nhu cầu chân thật nhưng không tách rời khỏi tính thực tế của quần chúng, thể hiện ngoài mặt, mà là kiên định đi vào lòng người, là tuân theo quy luật tuần hoàn tự nhiên, mà không hành sự mù quáng. Dùng để hình dung một số quan viên cùng danh nhân, nhân sĩ khá gần gũi với quần chúng nhân dân.

- Ha ha, có thể đại tiểu tiện mọi lúc mọi nơi thật sự là rất kích thích. - Hiển nhiên tên bác sĩ thực tập này đã bị lão đạo làm hư.

- Đây đã tính là gì, chỉ mới là chuyện thường của con người mà thôi. Đúng rồi, lúc trưa tôi đưa bột huỳnh quang cho cậu cậu có rắc lên thi thể chưa? - Lão đạo đột nhiên hỏi.

- Đã rắc lên rồi, nhưng ngày hôm nay thi thể lại bị trộm mất, bệnh viện đã báo cảnh sát nhưng cảnh sát vẫn chưa thể tìm ra đầu mối gì.

- Không dùng được sao? - Lão đạo có chút áy náy nói.

- Ừm, không dùng được. - Tên bác sĩ thực tập gật đầu.

- Thôi quên đi, chầu tối nay chúng ta chia đều vậy.

- Không sao, để tôi mời ông. – Tên bác sĩ tập sự đáp.

- Ha, tên nhóc này thật không tồi, tôi coi trọng cậu rồi đấy!

Nói xong, lão đạo còn chưa rửa tay đã trực tiếp vỗ vai đối phương, sau đó còn làm ra tư thế cổ vũ!

- Ông lớn tuổi hơn, đây là chuyện nên làm.

Tên bác sĩ thực tập mỉm cười.

Bỗng nhiên lão đạo ngây ngẩn cả người.

Lúc trước lão không nhận ra bởi vì trong phòng sách có đèn, mà trên đường cũng có đèn.

Thế nhưng ở bên trong con hẻm nhỏ tối đen này.

Khi lão đạo nhìn thấy tay bác sĩ thực tập này cười rộ lên.

Trên hàm răng trong miệng có một vòng sáng nhàn nhạt.

Là ánh huỳnh quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK