Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày thứ hai, Châu Trạch vẫn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ thủy tinh của phòng sách, thảnh thơi xem báo chiều Dương Tử.

Trước mặt anh có đặt một ly cà phê cùng một miếng bánh ga-tô nhỏ.

Cuộc sống của ông chủ Châu vẫn luôn nhàn nhã thoải mái như vậy, cũng củi mục như vậy, thật sự chẳng có bao nhiêu lòng cầu tiến, chính là người không lý tưởng, chính là người được chăng hay chớ.

Trước đây, Hứa Thanh Lãng từng phê bình Châu Trạch là người trên không lý tưởng phía dưới không tiền đồ, quá cá muối, quả thực phí phạm một lần trọng sinh của mình.

Quan trọng nhất là, anh còn phí phạm "ngón tay vàng" của anh.

Sau đó.

Sau đó Hứa Thanh Lãng không thể thay đổi sự chán chường kéo dài của ông chủ Châu, trái lại chính bản thân mình còn bị ông chủ Châu đồng hóa.

Vốn là một người cho dù có tới hai mươi mấy căn hộ.

Vẫn duy trì việc buôn bán kinh doanh tiệm mì như trước, là một sách nhị đại (1) không hề mất đi mục tiêu phấn đấu nhân sinh.

(1) Sách nhị đại: Chỉ những người đến từ vùng ngoại ô của thành phố được sinh ra sau những năm 1980. Họ được thừa kế tài sản, và khi thành phố được mở rộng, họ đột nhiên trở nên giàu có chỉ sau một đêm do nhận được bồi thường từ việc phá hủy di dời, do đó hình thành một nhóm đặc biệt.

Lại bị ông chủ Châu chậm rãi bẻ cong.

Bắt đầu biến thành một con cá muối biết dưỡng da mỹ dung, hiểu được phải bảo dưỡng bản thân mình.

Thật ra, Châu Trạch cảm thấy tháng ngày hiện tại của bản thân mình thật sự rất tốt đẹp, trong tiệm có không ít sách, cũng không thiếu mấy quyển truyện trọng sinh, sau khi trọng sinh nguyên một đám mang trong mình thù hận sâu đậm, hoặc là trở thành vương hầu thống trị một phương, hoặc là tiếu ngạo thiên hạ.

Lão đạo rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng bắt đầu lật những quyển truyện này ra xem, sau đó luôn mồm nói ông chủ không giống đám người bên trong truyện chút nào.

Chẳng qua lão đạo nghĩ nghĩ một hồi cũng cảm thấy thoải mái, hừ, những thứ trong truyện này đương nhiên là giả dối, hơn nữa nếu nhân vật chính trong truyện thật sự phơi nắng mỗi ngày không có lý tưởng gì như ông chủ nhà mình.

Còn ai đọc nữa?

Chẳng lẽ độc giả chạy tới xem anh phơi nắng mỗi ngày, phơi nắng, lại phơi nắng, tiếp tục phơi nắng?

Cha xứ mặc quần áo Spider-Man đang dọn dẹp vệ sinh, anh ta quét tước rất cẩn thận, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, đối với những yêu cầu Châu Trạch phân phó, anh ta luôn chấp hành mà không giảm bớt chút yêu cầu nào.

Bạch Oanh Oanh cảm thấy hơi may mắn, may mắn "người trong nghề" là một người đàn ông, nếu không sợ rằng mình lại phải cạnh tranh với người ta.

Sau khi lão đạo vượt qua được nỗi bàng hoàng trong những ngày đầu, cũng đã bắt đầu quen với sự tồn tại của cha xứ này, tuy rằng lúc đầu khi ngủ chung trong một căn phòng với anh ta, lão luôn ngửi thấy mùi thịt quay thoang thoảng, thế nhưng từ từ cũng thành thói quen.

Hiện tại, cuối cùng lão đạo cũng có thể có thời gian nhàn rỗi, học ông chủ nhà mình tìm một chỗ trên sô pha nằm xuống, uống một chum trà nhỏ, xem sách báo đồi trụy, vô cùng thảnh thơi mà hưởng thụ cuộc sống.

Việc làm ăn ban ngày vẫn rất vắng vẻ.

Cũng không có vị khách nào tới.

Cho nên.

Ông chủ phòng sách thì phơi nắng xem báo chí.

Lão đạo thì uống trà xem sách báo đồi trụy.

Hứa Thanh Lãng thì đang điều chế style rượu cốc-tai mới của mình.

Bạch Oanh Oanh cầm điện thoại di động đánh King Glory.

Tiểu Hầu Tử sau khi ăn vụng củ lạc của lão đạo no rồi lại nằm ở nơi ấy ngủ.

Một phòng trên dưới.

Khắp nơi tản ra khí tức cá muối.

So với bầu không khí buôn bán của Phố Nam, so với dòng người đông đúc nhộn nhịp bên ngoài kia căn bản là không ăn khớp.

Mãi cho đến buổi trưa mới có một người khách tới cửa.

Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu, nhìn thấy người vào cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, người đàn ông này rất cao, thoạt nhìn thư sinh yết ớt nhưng trên mặt lại là râu ria xồm xoàm, vừa nhìn đã thấy rõ ràng gần đây vì chuyện gì đó nên chúng bị bỏ mặc, không được ai xử lý.

Có người quấy rối bản thân mình khiến Hứa Thanh Lãng rất bất mãn, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua tấm biển "tiêu phí thấp nhất là 100 đồng", sau đó lại nghĩ có phải tiệm nhà mình còn chưa đủ “đen” (2)?

(3) Đen ở đây ý chỉ hắc điếm: Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).

Lần sau dứt khoát đổi thành "một nghìn" một người?

Nếu không kiểu gì cũng sẽ có người cảm thấy bản thân mình có chút tiền, muốn cảm thụ thử bầu không khí nơi đây nên vào quấy rầy mình.

Rõ ràng là buôn bán với quỷ, người sống tới đây xem náo nhiệt cái gì?

Có một trăm đồng lập tức chạy tới đây ngồi một chút, đọc sách, uống một ít cà phê hòa tan hoặc trà sữa.

Cậu là tên ngu ngốc sao?

Người đàn ông chỉ chỉ ly rượu trước mặt Hứa Thanh Lãng, nói:

- Rượu cốc-tai.

Sau đó, người đàn ông này ngồi xuống vị trí ngay trước mặt Hứa Thanh Lãng.

Hứa Thanh Lãng gật đầu, tuy rằng trong lòng cậu ta cảm thấy rất khó chịu khi bị người quấy rối, nhưng nói cho cùng cậu ta cũng xuất thân từ ngành dịch vụ này, còn không đến mức tỏ thái độ trực tiếp với khách.

Một ly rượu đuôi gà được pha chế ra một cách nhanh chóng, đưa đến trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông uống một ngụm, tỏ thái độ vô cùng hài lòng, sau đó nằm trên quầy bar, gối đầu nhìn chằm chằm Hứa Thanh Lãng.

Lúc đầu Hứa Thanh Lãng còn không cảm thấy gì, nhưng đối phương vẫn luôn gục ở chỗ này, sau khi uống một hớp rượu lại tiếp tục nhìn mình, rồi lại uống một hớp rượu, sau lại tiếp tục nhìn mình.

Hứa Thanh Lãng cảm giác như bản thân mình đã biến thành đồ nhắm rượu của anh ta.

Câu nhan sắc có thể ăn thay cơm dùng trên người phụ nữ thì mang thành phần ca ngợi là chính, nhưng lão Hứa vẫn cảm thấy mình là đàn ông.

Không đúng.

Cậu ta vốn là đàn ông, không phải cảm thấy.

Điều này khiến lão Hứa cảm thấy có chút khó chịu, hơi bất mãn nói: - Còn muốn rượu nữa không?

- Dung mạo của anh thật là đẹp mắt.

Người đàn ông bỗng nhiên cười nói.

Vẻ mặt vô cùng cợt nhã.

Hứa Thanh Lãng thở dài một hơi nhẹ nhõm, liếm môi một cái, tỏ ý muốn đánh người.

- Này, anh lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc chắn là có rất nhiều đàn ông thích anh, đúng không?

Đối phương lại hỏi.

Hứa Thanh Lãng triệt để xắn tay áo của mình lên, chuẩn bị đánh người.

- Nhất định là có nhỉ, ha ha, anh muốn đánh tôi sao? Cảm thấy tôi đang vũ nhục anh?

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Lãng, s- au đó đưa tay chỉ mặt mình.

- Anh đánh đi, đánh vào chỗ này này!

Anh ta ti tiện như vậy.

Trái lại khiến Hứa Thanh Lãng cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đánh anh ta, nhưng vẫn trầm giọng nói:

- Phương diện đó của tôi rất bình thường.

- Ah.

Người đàn ông lên tiếng, có vẻ hơi thất vọng, sau đó lại cầm ly rượu lên, lại uống một ngụm.

- Thế nào, có người coi trọng cậu rồi sao?

Đúng lúc này, ông chủ Châu vừa phơi nắng mặt trời xong đi tới.

Dường như người đàn ông kia đã uống say, hoặc cũng có thể anh ta vốn cảm thấy tức giận, lập tức trực tiếp ném ly rượu trong tay xuống đất.

Choang một tiếng, tiếng vang vô cùng thanh thúy.

Ly rượu vỡ vụn trên đất.

"Spider-Man" đang quét vệ sinh ở bên cạnh lập tức ngừng lại động tác, anh ta đi tới bên này, nhìn nhìn người khách này, sau đó lại nhìn nhìn Châu Trạch.

Ý là.

Có cần phải giết người này không.

Trên người Spider-Man đã toát ra sát khí.

Châu Trạch khoát khoát tay.

Spider-Man lập tức lui xuống, đi đến bên kia tiếp tục công việc quét tước vệ sinh của mình.

- Thật xấu hổ quá, tôi bồi thường.

Người đàn ông lấy túi tiền ra.

- Anh thất tình sao? - Châu Trạch hỏi.

Người đàn ông lắc đầu: - Thất nghiệp.

- Có thể hiểu được. - Châu Trạch nhún nhún vai.

Người đàn ông nhìn Hứa Thanh Lãng, đầu tiên là trả tiền trước sau đó mới nói: - Có thể lại cho tôi thêm một ly rượu không?

Hứa Thanh Lãng gật đầu, lại làm thêm một ly rượu cho anh ta, sau đó cố ý chỉ chỉ vào cái ly, nói: - Cái ly này là hàng mỹ nghệ, hai nghìn đồng một cái đấy.

Ngụ ý là nếu anh lại ném ly nữa, phải bồi thường hai nghìn.

Người đàn ông sửng sốt một chút, ngượng ngùng cười cười, sau đó uống một ngụm.

Châu Trạch ngồi xuống bên cạnh, nói với người đàn ông:

- Nếu như anh không ngại có thể kể chuyện không vui của anh cho chúng tôi nghe, để chúng tôi vui vẻ một chút.

- … - Người đàn ông.

Người đàn ông cười khổ một tiếng, nói:

- Tôi vốn là phó chủ nhiệm Bộ hậu cần ở đại học Thông Thành.

- Còn trẻ như vậy đã có thể vươn tới chức phó chủ nhiệm rồi sao. - Lúc này lão đạo cũng bu lại: - Chắc chắn quan hệ của nhà cậu rất cứng, đúng không?

- … - Người đàn ông.

- Đừng để ý đến bọn họ, anh cứ nói tiếp đi. - Hứa Thanh Lãng thúc giục: - Còn chưa tới đoạn bị thảm đâu.

- … - Người đàn ông.

Người đàn ông gật đầu, nói tiếp: - Bởi vì trong sân trường xảy ra chuyện có chó lang thang cắn người, cho nên tôi bị truy cứu trách nhiệm, bị cách chức, bởi công việc của tôi lúc trước chính là chịu trách nhiệm an toàn vườn trường.

- Vậy đúng là đáng đời anh, chính anh đã quá sơ sẩy trong công việc. - Lão đạo ở bên cạnh phân tích một câu.

- Vấn đề là năm ngoái tôi dự định cùng đám bảo vệ bắt hết chó lang thang trong trường học đi, chúng tôi cũng đã làm vậy nhưng cuối cùng lại bị ngăn cản.

Người đàn ông hít sâu một hơi, lại nằng nặng mà phun ra.

- Bị lãnh đạo ngăn cản sao?

- Bị học sinh ngăn cản. - Người đàn ông đáp.

- Ách… vì sao bọn họ muốn ngăn cản anh?

- Bọn họ nói chúng tôi làm như vậy là quá tàn nhẫn, không có lòng nhân ái, bởi vì lúc đó chúng tôi đã liên lạc với bên cứu trợ động vật lưu lạc ở địa phương, nhưng bên phía bọn họ cũng có áp lực rất lớn, không thể nhận một lúc nhiều động vật lang thang vậy được, vì thế chúng tôi có ý định đưa một ít qua cho bọn họ, mà những con còn lại không thể sắp xếp được nữa chỉ đành trực tiếp giết luôn.

- Trực tiếp giết? Chậc chậc, thật tàn nhẫn. - Lão đạo chắp chắp miệng: - Chẳng qua làm vậy cũng đúng, cũng không thể tạo thành nguy hiểm cho đám học sinh trong trường học, nếu không sẽ lớn chuyện.

- Sau đó tôi nhớ có một học sinh lên mạng viết bài lộ ra ý định của bọn tôi, còn bị truyền thông đăng lại.

- Chậc chậc, cái mũ này chụp thật đáng sợ. - Lão đạo lại bình luận.

- Lúc đó đều là do đám học sinh treo hoành phi kháng nghị, ngăn cản hành động của chúng tôi, cuối cùng chuyện lần đó không giải quyết được nữa, cũng không thể tiến hành tiếp được.

Người đàn ông lau miệng, sau đó còn nâng ly lên dịch qua bên cạnh một chút, lúc này mới dám dùng sức vỗ bàn một cái, phát tiết bất mãn của mình:

- Ghê tởm nhất chính là, đầu tuần này, có hai học sinh nữ ở trường học buổi tối gặp phải một đám chó lang thang tập kích, cả hai người đều bị cắn thương phải đưa vào bệnh viện!

- Sau đó trường học truy cứu trách nhiệm, lại biến thành trách nhiệm của tôi, trực tiếp đuổi việc tôi.

Người đàn ông lại dùng sức vỗ bàn một cái.

- Tôi không phục, thực sự không phục, trước đây khi tôi chuẩn bị dẫn theo đám bảo vệ đi giải quyết vấn đề này, không riêng gì học sinh trong trường mắng tôi, trên web còn có một đám người mắng tôi, vì chuyện này mà tôi còn bị phê bình cùng xử phạt.

- Hiện tại có chó lang thang cắn người, kết quả người phải gánh trách nhiệm vẫn là tôi, lại biến thành tôi thất trách.

Lão đạo nghe vậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông.

Vị này cũng thực không may.

- Đây cũng chuyện không có cách giải quyết, dù sao hiện tại chuyện bảo vệ động vật cũng là “chính trị đúng đắn” (2).

(2) Chính trị đúng đắn: Từ cuối những năm 1980, thuật ngữ này đề cập đến việc tránh sử dụng ngôn ngữ hoặc hành vi mà có thể bị coi là làm bất lợi hoặc phân biệt đối xử, loại trừ về mặt xã hội đối với các nhóm người được xác định bởi giới tính hoặc chủng tộc.

Hứa Thanh Lãng làm đặt một mâm đựng trái cây trước mặt người đàn ông, xem như là an ủi anh ta một chút.

Người đàn ông lại tiếp tục oán giận trong chốc lát, lúc này mới chán nản đi ra khỏi tiệm, anh ta tiếp tục đi tới quán khác say sưa hay đi về nhà ngủ, chuyện này không ai biết được.

Lão đạo làm quá lên, nói với Hứa Thanh Lãng: - Lão Hứa à, mới vừa rồi cậu nói là cái gì đúng đắn ấy nhỉ?

- Chính trị đúng đắn.

- Ah, đúng, chính là thứ đồ chơi này, hiện tại tôi cảm thấy mình rất chán ghét từ này, trước đây khi tôi livestream đã bị khóa kênh nhiều lần, đều là vì nguyên nhân này, bọn họ nói tôi châm biếm quần thể gì gì đó, ù ù cạc cạc, ngay cả việc nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ cần không lưu ý một chút sẽ tổn thương tổn tới ai đó, đám kia kia nào phải người có trái tim mong manh dễ vỡ như thế đây?

Lão đạo mở livestream, tuy rằng lão đã lớn tuổi nhưng lại rất model.

- Chính trị đúng đắn là cần thiết. - Châu Trạch mở miệng nói: - Chỉ có điều hiện tại quan điểm này càng ngày càng dị dạng, bị lạm dụng.

- Khi xã hội có mong muốn bảo vệ một nhóm quần thể một cách thái quá mà không quan tâm tới chân tướng thế nào, đồng nghĩa với nó sẽ xảy ra vấn đề.

- Đúng, chính là cảm giác này, ông chủ nói thật sâu sắc quá đi… Không được, lão đạo phải tìm giấy bút ghi chép lại, cẩn thận xem xét cảm ngộ.

Lão đạo biết chức trách công việc của mình, quét tước vệ sinh chỉ là thứ yếu, tại thời điểm cần thiết phải dâng "66666" lên cho ông chủ mới là công việc chính của mình.

- Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, trưa nay chúng ta ăn gì? - Châu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng.

- Rau hẹ trứng tráng, rau hẹ xào mộc nhĩ, rau hẹ xào thịt băm, rau hẹ xào ngưu tiên, canh rau hẹ trứng hoa.

- Ừm? - Châu Trạch.

- Bồi bổ cho anh, tối hôm qua anh đã mệt muốn chết rồi, đúng không? - Hứa Thanh Lãng ném cho anh một ánh mắt quan tâm.

- … - Châu Trạch.

A.

Do dự một lúc lâu.

Châu Trạch liếc nhìn, phát hiện Bạch Oanh Oanh còn đang ở trong kia chuyên chú đánh King Glory.

Anh lập tức hàm súc.

Gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK