Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa thượng chốc đầu tới đột nhiên mà đi cũng đột nhiên, đương nhiên, dưới cái nhìn chằm chằm của lão đạo, hòa thượng buộc phải tính tiền.

- Không biết có phải tên hòa thượng kia bị bệnh rồi đúng không? - Lão đạo tức giận hỏi. - Bần đạo mới vừa đứng bên cạnh nghe một chút, không ngờ tên kia lại khuyên ông chủ không nên đi bắt quỷ nữa, không bắt quỷ ông chủ đào đâu ra công trạng cùng tiền âm phủ?

Nói xong, lão đạo phất phất tay, tắt đèn trong phòng sách đi. Cho dù hiện tại là ban ngày thế nhưng sau khi tắt đèn đi độ sáng trong phòng sách giảm xuống rất nhiều, ngay sau đó lão ta cứ như đang dâng hiến vật quý, hô lên:

"Hầu tử!"

Tiểu Hầu Tử lập tức nhảy qua, cầm hai tay hai cái quạt nhựa, trên quạt nhựa này còn phủ một lớp bột phát sáng, mỗi khi quạt rung động lại tạo ra hiệu ứng vô cùng xinh đẹp.

Lão đạo cùng Hầu Tử đứng thành một hàng, Hầu Tử cùng lão đạo chỉnh tề giậm chân xuống đất, đồng thời hô lên:

- Khẩu hiệu của chúng ta là!

- Nỗ lực! Nỗ lực! Nỗ lực!

- Tinh thần của chúng ta là!

- Phấn đấu! Phấn đấu! Phấn đấu!-

- Mục tiêu của chúng ta là!

- Tiền âm phủ! Tiền âm phủ! Tiền âm phủ!

- Tốt, thu đội!

Hầu Tử lập tức lui về phía sau, lại nhảy lên quầy bar.

Châu Trạch ở bên cạnh dở khóc dở cười.

- Tiền âm phủ mới là chính nghĩa, tiền âm phủ mới là tất cả.

- Ông chủ, ông ngàn vạn lần chớ bị lão ta lừa dối.

Nơi ngực lão đạo có một vết sẹo, nghe nói trước đây dựa vào tiền âm phủ mới giúp được lão đạo tránh thoát một đao ngay tim, vì thế lão đạo có chấp niệm rất sâu đối với tiền âm phủ.

Châu Trạch khoát khoát tay, ra hiệu cho lão đạo rằng bản thân anh rất rõ ràng điểm này.

- A, là anh sao?

Cửa phòng sách bị đẩy ra, một người trẻ tuổi đi tới.

Người trẻ tuổi này Châu Trạch có quen biết, đây là một bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhân dân, trước đây khi Châu Trạch giả làm bác sĩ xem bệnh cứu người trong bệnh viện đã gặp anh ta ở đó vài lần, mà bản thân mình cũng có thể xem là người đã giải vây cho anh ta vài lần.

- Sao anh lại ở đây?

Dường như tên bác sĩ thực tập này rất tò mò với Châu Trạch, một người ngốc bẩm sinh như anh ta rõ ràng còn chưa nghe được phong thanh gì về mối liên hệ giữa Châu Trạch cùng bác sĩ Lâm, còn tưởng rằng Châu Trạch là bác sĩ thật sự.

Đương nhiên, cũng vì bản lĩnh khám bệnh của Châu Trạch quả thật quá cao siêu, vì thế mới khiến bác sĩ thực tập như anh ta không thể phân biệt được.

- Làm bác sĩ quá không có tiền đồ, nên đổi việc. - Châu Trạch tùy tiện qua loa một tiếng.

- Đây là cửa hàng do anh mở sao?

- Cứ xem là thế đi.

Đúng lúc này, Đường Thi xuất hiện ở đầu bậc thang, nhìn Châu Trạch.

- Cậu cứ ngồi xuống đây, tôi có việc phải rời đi một lát.

Thầy thuốc trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh, lão đạo rất tận tình lập tức đưa nước trà tưới, chỉ cần anh ta uống trà thì đã tiêu phí ít nhất là một trăm đồng.

Châu Trạch đi tới trước mặt Đường Thi:

- Làm sao vậy?

- Ngày mai anh có rảnh không? - Đường Thi hỏi.

- Không.

- Vậy ngày mai anh vốn định làm gì?

- Còn chưa nghĩ ra.

Đường Thi gật đầu, ra hiệu mình biết rồi:

- Vậy đêm mai cùng nhau ăn cơm đi.

Vừa dứt lời, Đường Thi cùng Châu Trạch đồng thời nhíu mày.

Ngày mai cùng nhau ăn cơm, đối với người bình thường đây chỉ là một lời mời rất xã giao mà thôi, nhưng đối với hai người, đây thật sự không khác gì một cực hình.

Đêm mai cùng nhau ăn cơm, vừa lọt vào trong tai bọn họ có thể phiên dịch thành:

- Đêm mai cùng nhau bị điện giật đi.

- Hay là uống trà đi. - Đường Thi sửa lời nói.

- Có khách đến sao?

- Cứ xem là thế đi. - Đường Thi nhìn chung quanh, nói: - Anh cứ thả lỏng đi, tôi sẽ không cướp nữ bộc với anh đâu.

Châu Trạch cười cười, gật đầu.

Sau khi trò chuyện với Đường Thi xong, Châu Trạch xoay người đi về vị trí ban đầu, lão đạo cùng người bác sĩ thực tập trẻ tuổi kia đang trò chuyện rất high, trông rất có tư thái của hai người bạn vong niên.

Đương nhiên, lấy sự từng trải của lão đạo lão ta có thể trò chuyện thành tri kỷ với bất kỳ hạng người nào.

- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.

- Ông chủ, cậu ta nói thi thể trong nhà xác của bệnh viện bọn họ luôn bị tổn tại hoặc bị mất, thế nhưng không thể điều tra được là ai làm, tôi mới vừa chỉ cho cậu ta một chiêu.

Nói xong, lão đạo lấy ra một bình nhựa từ trong túi, là bột huỳnh quang.

- Tôi nói cho cậu biết, chuyện này chắc chắn là do người trong bệnh viện của cậu làm ra, cậu chỉ cần len lén rắc bột này lên thi thể, nếu cậu có thể bắt được kẻ trộm, tới lúc đó nói không chừng cậu có thể được chuyển từ bác sĩ thực tập thành bác sĩ chính thức cũng nên.

- Được chuyển chính thức tới cục công an sao? - Châu Trạch nhìn nhìn lão đạo. - Mù quáng bày kế cho người ta làm gì.

Đúng lúc này, người bác sĩ trẻ tuổi kia nhận điện thoại, hẳn là có người giục anh ta trở lại bệnh viện. Anh ta vội cúp điện thoại cười cười với lão đạo, còn bắt tay nhau một cái sau đó mới xoay người rời khỏi phòng sách.

- Ông chủ, thật sự có người trộm thi thể sao? - Lão đạo hơi tò mò nói, lão biết đời trước Châu Trạch là bác sĩ, chắc chắn anh có biết một số tin tức.

- Có. - Châu Trạch đáp.

- Rốt cuộc là trộm thi thể để làm chi vậy? Không lẽ trộm thi thể đi cấy ghép nội tạng? - Lão đạo lập tức hỏi.

- Ông cho rằng muốn cấy ghép nội tạng đơn giản như vậy sao, điều kiện để có thể cấy ghép nội tạng rất hà khắc, cơ bản là sau khi trộm thi thể từ trong nhà xác không thể tiến hành cấy ghép nội tạng được.

- Theo cách nói này, trước đây những thi thể có thể được đưa đến một số Viện Y Học hoặc sở nghiên cứu dùng để tiến hành giải phẫu thực nghiệm đều rất ít. Dù sao thi thể con người cũng không phải chuột bạch, vì thế vật thí nghiệm rất khan hiếm.

- Còn có một số ít người tương đối mê tín, sẽ trộm thi thể đi phối minh hôn (1), mặt khác cũng có một số ít người cho rằng sau khi mài sọ của thi thể thành bột hòa với nước uống có thể chữa bệnh, nói chung có vô vàn cách nói. Cho nên có thể nói hiện tượng thi thể bị trộm mất là một chuyện rất nghiêm trọng đấy, chẳng qua sau khi chính sách hỏa táng được phổ biến trong nước chuyện trộm thi thể này đã giảm đi rất nhiều.

(1) Minh hôn: đám cưới với người chết.

- Mài sọ người thành bột để uống? Là bột trân châu sao? - Lão đạo làm bộ như muốn nôn mửa.

Châu Trạch lại một lần nữa tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, một chiếc xe tang dừng trước phòng sách, trên xe có một người đi xuống, chính là một ông lão.

- Cậu tới rồi!

Lão đạo vừa nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh Lãng lập tức trở nên vô cùng kích động, lão đã chán ăn đồ ăn bên ngoài lắm rồi cho nên đặc biệt tưởng nhớ những tháng ngày Hứa Thanh Lãng còn ở trong phòng sách.

So với lão ta Châu Trạch lại bình tĩnh hơn rất nhiều, thế nhưng trong lòng anh cũng thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, bản thân mình đã uống gần hết nước ô mai chua rồi.

Hứa Thanh Lãng không đi vào mà chỉ vẫy tay với Châu Trạch, sau đó ngồi chồm hổm xuống trước phòng sách.

Thoạt nhìn, bộ dạng u sầu.

Châu Trạch đi ra khỏi phòng sách đứng bên cạnh cậu ta, suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi chồm hổm xuống.

- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.

Hứa Thanh Lãng không vội đáp mà chỉ đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc, sau đó thở dài, nói:

- Nhà kén rể.

- Là hỉ sự đấy. - Châu Trạch nói.

- Aiz.

- Không chọn trúng ai sao? - Châu Trạch hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK