Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là thời gian ông chủ Châu nói chuyện phiếm cùng ông lão, ông lão hàn huyên chuyện kinh doanh của ông, nói trước đây bản thân mình lập nghiệp từ thời trung niên như thế nào, sau đó lại là quá trình ông ấy khiến cuộc sống gia đình trở nên khá giả hơn.

Ngay từ đầu Châu Trạch cũng không có ý định hiểu quá rõ, nhưng sau đó anh mới biết được, nguyên quán của ông lão vốn là Thông Thành, nhưng lúc còn trẻ ông ấy đã nhập cư trái phép đến Đông Nam Á, làm giàu ở nơi này, sau đó khi cải cách mở cửa rồi mới chặt đứt mối làm ăn buôn lậu kia, vì thế ông ấy tẩy trắng thân phận trở thành Hoa Kiều trở về nước đầu tư.

Nói thật, ông lão này có thể tính là một truyền kỳ, mà quá trình ông ấy kinh doanh cũng có thể viết thành một bộ tự truyện truyền cảm xúc.

Châu Trạch nghe tới vô cùng chuyên tâm, ông lão còn để chắt trai chắt gái của ông ấy biểu diễn bàn đọc thuộc lòng cùng hát thơ văn cổ, Châu Trạch vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng vẫn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Toàn bộ quá trình, có chút tương tự với tiểu thịt tươi có thế thân đóng phim, thế thân ở nơi này quay phim sau đó đợi tới giai đoạn hậu kỳ mới ghép mặt của tiểu thịt tươi ấy lên.

Trò chuyện một hồi, người phụ nữ lại tới.

- Ông xã, Châu tiên sinh, bữa trưa đã chuẩn bị xong, có thể ăn cơm rồi.

Ông lão nghe vậy, sự hòa thuận phía trước lập tức mất đi, cả người trở nên hung hăng, loại hung ác độc địa này thoạt nhìn có chút giống với ngoài mặt oai lệ mà trong lòng nhu nhược, nói chung là rất sợ hãi quát:

- Bọn họ đều ở phía dưới, bọn họ đều ở phía dưới, tôi không đi, tôi không đi, bọn họ đều ở phía dưới chờ tôi!

Ông lão vừa kêu gào vừa không ngừng rụt lại trên Tatami, một bộ dạng cục cưng rất sợ hãi.

Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Châu Trạch, ra hiệu cho Châu Trạch có thể xuống tầng ăn cơm.

Châu Trạch đứng dậy, cáo biệt ông lão.

Vừa mới chuẩn bị đi, tay anh đã bị ông lão nắm lấy.

Ông lão rất nghiêm túc nói: - Đừng xuống phía dưới, bọn họ đang ở phía dưới đấy, bọn họ đang ở phía dưới đấy, bọn họ là người do Hải Long Vương phái tới, sẽ ăn cậu, thực sự, cậu vừa xuống dưới sẽ mất mạng ngay!

- Ừm, yên tâm, tôi là Tôn Ngộ Không phái tới còn có kim cô bổng bên người, ông yên tâm.

Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai ông lão, thừa dịp ông lão đang tiêu hóa câu anh mới nói vừa rồi, lập tức thoát thân ra.

Ba người cùng nhau từ sân thượng đi về phía đầu bậc thang.

Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi: - Có cách trị liệu không?

Châu Trạch lắc đầu, nói: - Để Vương Kha khám cho ông ấy đi, đoán chừng bệnh của ông ấy là tâm lý có vấn đề hoặc loại si ngốc hiếm thấy của người già, bên cạnh ông ấy không có quỷ.

Nếu có quỷ, Châu Trạch sẽ nhìn thấy.

Chỉ tiếc, cuộc mua bán này không làm được.

- Đến! Đến!

Ông lão bỗng nhiên đứng ở cửa gian phòng hô lên.

Châu Trạch quay đầu nhìn một chút, sau đó tiếp tục cùng người phụ nữ đi xuống dưới.

- Vậy không cần trả tiền đặt cọc lại đâu, xuống ăn cơm trưa xong rồi hãy đi, tôi tương đối am hiểu đồ ăn Pháp cùng đồ ăn Nhật Bản, nhưng trình độ nấu đồ ăn Trung Quốc lại chỉ ở mức bình thường. - Người phụ nữ khiêm tốn nói.

Vừa đi xuống cầu thang đã đến phòng ăn, đừng nói, Châu Trạch thật sự muốn nếm thử tay nghề của người phụ nữ này.

Cho nên mới nói, có thể gả vào nhà giàu có trở thành gia đình chồng già vợ trẻ, không có chút bản lĩnh thật sự là khó có thể làm được, con đường này cũng không dễ đi chút nào.

Nếu ngươi chỉ nằm trên giường ký túc xá, vừa xem phim vừa mơ mộng thì sợ rằng đó vĩnh viễn chỉ là giấc mộng thôi.

Chỉ là.

Khi Châu Trạch quẹo vào phòng khách thì.

Anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Bạch Oanh Oanh đang theo sau lưng anh cũng ngây ngẩn cả người.

Trong thính đường ở khắp nơi trên bàn.

Có đầy người đang ngồi.

Trẻ có già có, nữ có nam có, bốn đời cùng ở trong phòng khách.

Cả nhà bọn họ đều đang chỉnh tề ngồi ở chỗ kia.

Người nào cũng nhìn chằm chằm vào bàn cơm trước mặt, trên mỗi chén cơm còn có một đôi đũa cắm ngược.

Đồng thời.

Trên người bọn họ còn đang ướt đẫm.

Thỉnh thoảng còn có bọt nước từ cằm của bọn họ cùng vạt áo nhỏ xuống.

Sàn nhà của phòng khách đã sớm trở thành một mảnh ướt át.

Giống hệt như mới vừa lau nhà xong vậy.

Châu Trạch khẽ nhếch môi, sau đó theo bản năng bắt lấy người phụ nữ còn đang tiếp tục đi về phía trước kia.

Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Châu Trạch, không biết anh muốn thế nào.

- Tôi thu hồi lời tôi mới nói lúc nãy.

Châu Trạch nhẹ nhàng lắc lắc cổ.

- Trong ngôi nhà này của cô thật không sạch sẽ.

Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ trầm tư.

- Yên tâm đi, tôi không phải bọn bịp bợm giang hồ gì.

- Tôi tin tưởng anh không phải bọn bịp bợm giang hồ. - Người phụ nữ rất nghiêm túc nói. - Huống hồ gì cùng lắm cũng chỉ tốn mấy triệu mà thôi, bị lừa một lần cũng không sao cả.

Lời này.

Thật đâm người.

Thật chói tai.

Mấy triệu lại chẳng khác gì mấy trăm đồng, chỉ vì mua một chút an tâm?

Người phụ nữ phá của.

Trong lòng Châu Trạch bắt đầu mặc niệm thay ông lão trên lầu kia, lớn tuổi rồi còn lăn qua lăn lại cái gì không biết, gia nghiệp bản thân mình vất vả liều mạng gầy dựng được lại tiêu tán trong tay người phụ nữ này sao?

Cũng may, Châu Trạch vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp, người thuê mình chính là người phụ nữ này, đương nhiên bản thân mình không cần sinh thêm chuyện làm gì.

Đương nhiên, trong mắt Bạch Oanh Oanh đang bên cạnh, hiện tại Châu Trạch cùng người phụ nữ này thật giống như hai kẻ đang cùng cấu kết làm việc xấu, hiển nhiên là Võ đại lang cùng Phan Kim Liên phiên bản thế kỷ mới.

Nếu như dựng câu chuyện này thành phim truyền hình, ông chủ cùng người phụ nữ này chính là nhân vật phản diện điển hình!

- Chồng cô không phải có tinh thần thất thường, mà nơi này thật sự có thứ bẩn thỉu, chuyện tiền bạc tạm thời không đề cập tới nữa, chờ tôi lo liệu xong chuyện nơi đây sẽ từ từ trò chuyện.

Oanh Oanh, đưa cô ấy đi lên đi.

- Ông chủ, một mình anh... - Bạch Oanh Oanh không muốn đi lên, hiện tại ông chủ mình còn đang bị thương mà.

Lúc này Châu Trạch rất muốn cầm ngón giữa lên đâm vào gáy người hầu gái này của mình, bản thân mình xảy ra chuyện không quan trọng, nhưng nếu như người phụ nữ này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phần tiền còn lại mình phải đi tìm ai để đòi đây?

Người phụ nữ rất nghe lời, cho dù cô ấy không nhìn thấy bất kỳ cái gì cả thế nhưng chí ít cô ấy vẫn biểu hiện ra thái độ "tôi tin tưởng anh", chủ động lui về sau.

Thực sự là một người phụ nữ thông minh lại hiểu chuyện, là một người có khí chất thay đổi thích hợp, trên giường thì dâm đãng dưới giường thì thục nữ, biết làm cơm biết diễn trò, còn có thể làm bộ khéo hiểu lòng người.

Châu Trạch lại liếc nhìn Bạch Oanh Oanh, aiz, Oanh Oanh nhà mình còn cần phải học tập nhiều lắm.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Châu Trạch, Bạch Oanh Oanh chỉ có thể cùng người phụ nữ này đi lên tầng, cô ấy cần phải bảo vệ người phụ nữ này cùng ông lão kia.

Kế tiếp, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại đám người một nhà kia cùng Châu Trạch.

Những người này vẫn đang duy trì tư thế ngồi đoan chính, giống hệt như học sinh tiểu học đi học vậy, ai cũng ngồi thẳng tắp, ngay cả bà già lớn tuổi nhất kia cũng không ngoại lệ.

Hẳn bà già kia chính là vợ của ông lão trên tầng.

Một người bình thường cho dù linh hồn không tiêu tan trở lại thăm người thân một chút, nhiều nhất cũng chỉ nhìn một hai cái rồi thôi, ông lão này thì hay rồi, toàn bộ gia đình cả bốn đời đều có mặt ở đây, Châu Trạch đã đếm thử, có tầm hơn hai mươi người.

Quy mô của đoàn quỷ tới thăm viếng này quả thật quá lớn, khó trách ông lão bị hù dọa thành bộ dạng kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK