Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Rất rõ ràng, ông lão đã bị gài bẫy, tuy rằng kết cục của ông ta là gieo gió gặt bão, không đáng đồng tình, nhưng nếu phải nói rõ ra thì rõ ràng có người đang từng bước từng bước, kéo ông ta vào cạm bẫy này.

- Cho dù con rắn ngoài biển khơi kia vốn không xảy ra vấn đề gì, khi nó hoàn toàn khỏe mạnh muốn chạy đến đất liền báo thù cũng khó, chớ nói chi nó đã xảy ra chuyện. Cho nên trong chuyện này vốn có người làm cầu nối, đây là chuyện có thể khẳng định, như vậy ai sẽ là người đáp cầu dắt mối đây? Chỉ có thể là người phụ nữ kia, cô ấy là nhân tuyển thích hợp nhất.

- Cô ấy đang giúp đỡ cho con rắn kia sao? - Bạch Oanh Oanh nói xong lại lắc đầu. - Không đúng, ông chủ cùng con rắn kia đã thương lượng với nhau, không cho con rắn giết người phụ nữ kia, mà lúc ấy con rắn kia cũng đã đáp ứng.

Lão đạo nhìn nhìn Châu Trạch còn đang "chợp mắt" phía bên kia, nói: - Không phải là con rắn gì cả, chuyện này vốn rất đơn giản, hải thần lão gia nhìn lão ta không vừa mắt, cũng không biết trong mấy năm ông ta làm giàu kia có làm chuyện thương thiên hại lý gì không, hoặc cũng có thể ông ta đã mượn danh nghĩa của hải thần để làm mấy chuyện bẩn thỉu gì đó, không phải ông ta vẫn sống bằng nghề buôn lậu trên biển sao?

- Cho nên người phụ nữ kia có vai trò giống như Đát Kỷ do hải thần phái ra, thậm chí, bần đạo còn cảm thấy sở dĩ ông lão kia ích kỷ đến mức không ai có thể hiểu được, ngay cả già trẻ lớn bé người một nhà của mình mà cũng có thể cắn răng mang đi hiến tế, nói không ngừng nguyên nhân là vì có người phụ nữ kia ở bên cạnh hạ độc…

- Hoặc đổi lại một lý do khác, có thể hải thần lão gia đã sớm không vừa mắt với con rắn kia, cảm thấy con rắn kia thành tinh có thể sẽ ảnh hưởng đến bản thân lão ta, cho nên mới sớm lập ra bố cục như vậy, cũng tiện thể hãm hại con rắn kia một vố, cuối cùng con rắn kia không tiếc thân tử đạo tiêu cũng muốn đến đất liền báo thù, mà đây là chuyện hải thần lão gia vui vẻ nhìn thấy.

- Nói chung là mặc kệ nguyên nhân của chuyện này là thế nào, người phụ nữ kia cũng phải chết, cô ấy chết rồi, hải thần lão gia mới có thể tiếp tục là hải thần lão gia trước đây, tiếp tục duy trì sự vĩ đại cùng thánh khiết của mình.

- Vậy thì người phụ nữ kia thật sự rất đáng thương cảm. - Bạch Oanh Oanh thở dài nói.

- Không có gì mà đáng thương cảm với không đáng thương cảm, đây là số mệnh, không thể thay đổi được. Cô xem, ông chủ cũng đã nhận ra điều đó rồi.

Vào lúc này Châu Trạch đứng lên, nhìn thoáng qua phía lão đạo cùng Bạch Oanh Oanh đang lẩm bẩm với nhau, sau đó đi lên tầng.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Châu Trạch đi tới trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, nơi bệ cửa sổ có một cuộn tranh, đây là thứ mà Châu Trạch đã sai lão đạo đi mua về sau chuyến đi tới căn nhà kia.

Lão đạo cũng phí hết tinh thần và sức lực mới tìm được một bức họa tương đối giống với bức họa hải thần, dù sao thì người treo hình hải thần trong nhà cũng thật sự là quá ít.

Châu Trạch đưa tay mở bức hoạ đang cuộn tròn ra.

Nhìn bức tranh này một hồi lâu.

Cuối cùng.

Anh lấy một cái bật lửa ra, châm lửa đốt một góc của bức tranh này, tiếp đó anh đặt nó ở trên bệ cửa sổ phòng trộm, nhìn nó chậm rãi cháy thành tro bụi.

- Chú đang ở đây thương cảm cái gì vậy?

Giọng nói của tiểu loli truyền đến từ sau lưng Châu Trạch.

- Trước khi vào cửa không biết gõ cửa sao? - Châu Trạch có chút bất mãn nói.

- Biu!

Thân hình của tiểu loli xuất hiện ở ngoài cửa, sau đó gõ cửa.

- Cốc cốc cốc...

- Vào đây đi.

- Biu!

Thân hình tiểu loli lại xuất hiện ở phòng trong.

- Chú đang đốt bức họa của ai vậy. - Tiểu loli hỏi.

- Không cần cô quản.

- Được rồi, cháu không quan tâm nữa, cháu tới là vì đầu cương thi ngu xuẩn kia nhắn tin cho cháu.

- Tôi hẹn cô ngày mai.

- Nhưng đêm nay anh ta sẽ đi Thượng Hải, mười giờ tối hôm sau sẽ lên máy bay quay về Nhật Bản. - Tiểu loli nhắc nhở.

- Vì sao lúc trước cô không báo tin này cho tôi?

- Cháu cũng chỉ vừa nhận được tin tức anh ta đặt vé máy bay. - Tiểu loli trưng ra bộ dáng cháu đã nắm được thông tin rất nhanh rồi.

- Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?

- Một trong ba chỗ ẩn nấp của anh ta, trước đây mỗi ngày anh ta lại thay phiên ở một nơi, nhưng hôm nay tôi không thể xác định được anh ta có tiếp tục dựa theo quy luật hay không.

- Chẳng qua tôi cảm thấy, một trong số ba chỗ này có khả năng lớn hơn một chút.

- Vì sao?

- Bởi vì khi tôi đang theo dõi anh ta đã phát hiện trong phòng của địa điểm ấy, luôn có thể cảm ứng được một loại khí tức khác không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng rất yếu ớt cũng không đáng nhắc tới, nhưng lại có một chút đặc thù so với hai nơi còn lại.

- Nếu anh ta chuẩn bị trở về Nhật Bản, hẳn anh ta sẽ muốn mang một số thứ trở về, tỷ như thành quả nghiên cứu thành công nhất của anh ta chẳng hạn?

Tiểu loli nói xong lại lui về sau hai bước, nói với Châu Trạch:

- Nói chung chính chú tự quyết định đi.

- Gọi Oanh Oanh lên đây, cô cùng tôi tới chỗ ấy thử xem.

- Được.

Châu Trạch đổi lại một bộ hoocdies màu đen xuống tầng, đồng thời gọi quay qua gọi Bạch Oanh Oanh một tiếng, Bạch Oanh Oanh lập tức chạy tới ngồi vào trong xe, ngay cả đi đâu làm gì cũng không hỏi.

Đợi khi Bạch Oanh Oanh ngồi vào trong xe rồi mới phát hiện bên cạnh mình còn có tiểu loli đang ngồi. Lần này rõ ràng tiểu loli chỉ mang theo linh hồn thể đến, mà không mang theo thân thể.

- Cương thi ngu xuẩn, ngày nào đó cô bị người ta bán đi cũng không biết. - Tiểu loli giễu cợt nói.

- Cô đố kị với tôi.

- Ai ngu đến mức đi đố kị với cô?

- Chính cô đang đố kỵ với tôi chứ ai.

- Tôi mới sẽ không đố kị với cô.

- Chính là cô đang đố kị với tôi.

Tiểu loli không thể nói được nữa, cô ấy cảm thấy nếu tiếp tục tranh luận trên đề tài này bản thân mình thật sự sẽ biến thành ngu xuẩn.

Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, nói với tiểu loli: - Cho tôi địa chỉ.

Tiểu loli báo địa chỉ ra, sau khi Châu Trạch dò đường xong lập tức lái xe, mới lái xe ra ngoài không bao lâu đã có một cuộc điện thoại gọi tới.

Châu Trạch vốn định trực tiếp tắt máy, thế nhưng vừa nhìn thấy người gọi là Hứa Thanh Lãng, anh lại nhận cuộc gọi.

- Alo, bên cậu thế nào rồi?

- Nhà ông lão ấy tổng cộng có bao nhiêu người?

- Cậu hỏi chuyện này để làm gì?

- Anh cứ trả lời tôi là được.

Châu Trạch nhắm mắt lại, nhớ lại một chút, nói: - Cộng thêm cả ông lão nữa là hai mươi bốn.

... ...

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện gần đó, một mình Hứa Thanh Lãng ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, cậu ta cúi thấp đầu nhìn gạch men sứ trên mặt đất.

Rốt cục bác sĩ cũng đi ra, cảnh sát cũng đã tới.

Hẳn là bởi vì chuyện đốt tiền giấy đã khiến cậu ta tránh khỏi rất nhiều trắc trở cùng phiền phức, bác sĩ cùng cảnh sát chưa từng đến hỏi Hứa Thanh Lãng về chuyện người phụ nữ tử vong. Đương nhiên trong chuyện này, Hứa Thanh Lãng vốn là người không có hiềm nghi gì, bởi vì trước khi người phụ nữ tự sát đã để lại di thư tự quay trên phần mềm xã giao của chính mình.

Cái chết này của ấy là tự sát, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhìn hộ sĩ đẩy xe cáng cứu thương ra ngoài, phía trên còn đắp một miếng vải mỏng màu trắng, Hứa Thanh Lãng đứng lên đi tới trước cáng cứu thương, nói:

- Tôi nghĩ được nhìn cô ấy lần cuối.

Hai người y tá liếc nhau, nghĩ lầm Hứa Thanh Lãng có quan hệ tình lữ với cô gái vừa uống thuốc độc tự sát này, cho nên bọn họ chỉ do dự trong chốc lát sau đó gật đầu.

Hứa Thanh Lãng vén khăn vải lên, nhìn gương mặt rõ ràng của người phụ nữ, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

Hứa Thanh Lãng đã được chứng kiến vẻ phong tình cùng lãng mạn của cô ấy khi ở trên giường.

Nhưng bây giờ, người đã chết.

Cũng không phải là quá thương tâm, cũng không phải là quá không thể chịu đựng nổi, chỉ là có một chút xíu thất lạc cùng thổn thức.

Hứa Thanh Lãng nắm lấy cổ tay của người phụ nữ này, nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua những vết sẹo kia, bắt đầu đếm từng vết, từng vết một. Hẳn là những vết sẹo này đã bắt đầu xuất hiện từ tầm hai tháng nay, từng cái từng cái được khắc lên...

Dường như cô ấy vẫn đang chuẩn bị, cũng đang bắt đầu màn đếm ngược sau cùng.

Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu đi tới bên cửa sổ gần đó, đẩy cửa sổ ra, để gió lạnh bên ngoài thổi tới.

Cậu ta cảm thấy bản thân mình vốn chẳng nên thương tâm gì, cũng không cần phải thương cảm cho người phụ nữ đang nằm ở nơi đó, nhưng con người vốn là như vậy, vốn là loài động vật cảm tính.

Cô ấy đã làm những chuyện gì, cô ấy đã làm những chuyện gì đối với người khác, cô ấy có thân phận gì,…

Nhưng cô ấy cũng đã từng lên giường với mình, vì thế theo bản năng khiến mình sinh ra cảm giác thân cận cùng thiện cảm với cô ấy.

Thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hứa Thanh Lãng theo bản năng móc một điếu thuốc ra, lại nghĩ tới đây là bệnh viện, cậu ta lập tức bỏ vào lại.

Vừa rồi cậu ta đã đếm thử.

Trên cổ tay của cô ấy…

Có…

Hai mươi bốn vết sẹo…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK