Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A di đà phật, cuối cùng bần đạo cũng tìm được ngươi rồi, ha ha ha!

Khi những lời này truyền ra từ trong điện thoại.

Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đồng thời đưa mắt nhìn về phía lão đạo bên cạnh.

Thần sắc trên mặt lão đạo cứ phải gọi là muôn màu muôn vẻ, có khiếp sợ, có kinh hoảng, có bàng hoàng, cũng có vô phương ứng đối.

Đúng vậy.

Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đã nói từ trước, giọng nói này có chút quen tai.

Hiện tại đã chứng minh được, thật ra giọng nói này chính là giọng nói của lão đạo.

Chẳng qua bởi vì nó được truyền ra từ trong điện thoại khó tránh khỏi sẽ có chút biến hóa sai lệch, hơn nữa trước đây Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đều không nghĩ tới chuyện giọng nói của lão đạo sẽ xuất hiện ở bên trong điện thoại, cho nên “dưới đèn thì tối”.

Sau câu "A di đà phật" lại thêm hai chữ "bần đạo" chính là thói quen dùng từ của lão đạo, nhất là câu "ha ha ha" phía sau lại càng thuyết minh "dáng vẻ ti tiện" của lão đạo tới vô cùng nhuần nhuyễn.

Lão đạo là một tên đạo sĩ, tên thiệt của lão là gì có thể ngay cả chính lão đôi khi cũng quên mất, lão tên Lục Phóng Ông, Lục Du thời cổ đại cũng có hiệu là “Phóng Ông”, tên đầy đủ của ông ấy là Lục Phóng Ông. Nhưng mặc dù lão đạo có tên giống với tên của một thi nhân thời cổ đại, nhưng phong cách hành sự của lão đạo lại chẳng bài bản chút nào.

Lao thiên môn, lăn lộn trong giang hồ, vài chục năm sóng gió gần như chuyện gì lão cũng đã làm. Lão vẫn tự cho rằng bản thân mình là đạo sĩ, thế nhưng lại chẳng có chút bản phận của đạo sĩ nào, ngoại trừ chuyện lá bùa tổ truyền mà lão vẫn giấu nơi đũng quần còn có chút hiệu quả ra, ở trên người lão gần như chẳng tìm được chỗ thứ hai nào có đặc thù giống một đạo sĩ.

Ngay cả câu cửa miệng "Vô lượng thiên tôn" ngày thường lão cũng thường xuyên nói thành "A di đà phật".

Nhìn thấy ánh mắt của ông chủ và Hứa Thanh Lãng đều đang nhìn mình.

Lão đạo ngượng ngùng cười.

Đưa tay chỉ mặt mình, nói:

- Hai người sẽ không cho rằng bần đạo là hắc thủ sau màn, đúng không?

Được rồi.

Có thể nói rằng.

Trong mấy bộ phim kinh dị, người không có cảm giác tồn tại nhất vốn không thể nào là nhân vật chính, nhưng thường thường đến cuối cùng sau khi lên đài xé mở tấm khăn che mặt của anh ta ra mới khiến mọi người cảm thấy kinh hỉ, không ngờ anh ta lại là hung thủ, mà mấy người nhảy nhót bị nghi ngờ ngay từ đầu thường thường lại là người vô tội.

Nhưng nếu chuyện này đặt lên người lão đạo.

Lão là hắc thủ sau màn?

Lão đứng sau lưng phối hợp diễn tất cả những chuyện kia?

Hứa Thanh Lãng và Châu Trạch cùng nhau lắc đầu: - Hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi.

- Ừm, đúng.

Hai người xoay người đi ra bên ngoài phòng ăn.

Ngay từ đầu lão đạo còn có chút khẩn trương, rất sợ mấy người ông chủ hiểu lầm lão gì đó, nhưng thấy ông chủ cùng lão Hứa có thể trực tiếp bỏ qua chuyện hoài nghi bản thân mình, bỗng nhiên lão đạo lại cảm thấy hơi mất mát.

Loại cảm giác bị "tín nhiệm" này hình như không khiến người khác hài lòng như lão vẫn tưởng.

- Ông chủ, hay là hai người thử tự suy xét lại một lần nữa đi.

Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu.

- Làm bộ một chút thôi cũng được.

Lão đạo có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng theo hai người ra ngoài.

Từ phòng ăn đi ra ngoài, lại đi bộ mãi tới khi tới phòng bọn họ đã thuê, dọc theo đường bọn họ không hề tiếp xúc với bất kỳ một người đi đường nào, ba người đi đến bên cạnh ôn tuyền.

Châu Trạch đi vào ôn tuyền trước, vùi mặt mình xuống nước, sau đó lại ngẩng đầu lên đưa tay vuốt qua bọt nước trên mặt, mà ngay sau khi anh vuốt mặt xong, mây đen trên bầu trời cùng bầu không khí tối om lúc trước đã biến mất không còn.

Xem ra không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cửa vào thật sự nằm ở chính ôn tuyền này.

Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng cũng đi tới, quần áo của cả hai người đều ướt nhẹp, hiển nhiên không gian trước đó không phải là một không gian hoàn toàn độc lập, mà là một "hoàn cảnh" dị thường tồn tại dựa vào thế giới hiện thực.

Tỷ như trước khi ngâm trong suối nước nóng, đám người Châu Trạch không mặc quần áo, chờ sau khi lão đạo bốc được cái “bắp đùi” lên bọn họ mới chạy vào phòng khách thay quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Mà bây giờ, quần áo còn đang ở trên thân hai người, mà trên người lão đạo cũng còn đang khoác áo tắm.

Ôn tuyền này có chút giống với đồng hồ quả lắc hay dùng để thôi miên, khiến cho người ta có thể nhìn thấy càng nhiều hơn, nhưng trên thực tế những gì ngươi thấy chỉ là "ảo giác", mà bản thân ngươi lại đang đi lại hoạt động trong thực tế.

Có đôi khi, Châu Trạch không khỏi cảm thấy nghi ngờ, trên thế giới này có không ít người điên, thích kể một số tin đồn, mà những tin đồn ấy lại bị người chung quanh coi thành điển hình cho kẻ "đầu óc có bệnh, tinh thần không bình thường". Vậy có phải điều đó đồng nghĩa với, thật ra đám “người điên” ấy có thể nhìn thấy một thế giới tồn tại dựa vào thế giới thực, nhưng người thường lại không thể nhìn thấy thế giới ấy?

Đương nhiên, điều này cũng giống với hàng năm trong vô số báo cáo tử vong cùng báo cáo chết ngoài ý muốn của quốc gia trên thế giới, trên thực tế đều cất giấu rất nhiều vụ án mà căn bản là không được người nào phát hiện hay truy cứu. Rốt cuộc tình huống cụ thể bên trong là thế nào, đương nhiên cũng không có ai biết được.

Hứa Thanh Lãng cởi quần áo của mình ra đổi lại thành áo tắm, sau đó cậu ta đi tới trước mặt Châu Trạch, ra hiệu cho Châu Trạch cởi quần áo ướt sũng trên người anh ra, cuối cùng lại đem quần áo của hai người treo ở ngoài giá treo quần áo.

Châu Trạch ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, trong tay vuốt vuốt di động.

Lão đạo ngồi ở bên cạnh dùng nước sôi mới nấu từ bình điện để pha trà, sau đó chủ động đưa cho Châu Trạch một ly.

Châu Trạch tiếp nhận ly trà, lắc lắc, nói: - Lão Hứa, cậu đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh có tên là Thiểm Linh chưa?

- Đó là phim kịnh dị à? - Hứa Thanh Lãng hỏi lại.

- Ừm, tôi cảm thấy tình huống chúng ta đang gặp phải có chút tương tự với nội dung trong phim Thiểm Linh, thật thật giả giả, không phân rõ thực tế cùng hư ảo, lại thêm hình ảnh những khách trọ đã chết ở khu nghỉ dưỡng này cùng vùng phụ cận quanh đây lúc trước cùng nhau ngồi trong một phòng ăn, rất giống với nội dung trong bộ phim Thiểm Linh kia.

- Cho nên, ý của anh là gì? - Hứa Thanh Lãng uống một ngụm trà: - Khẩu vị lớn như vậy?

Châu Trạch lắc đầu: - Tôi tạm thời không muốn để ý tới bí mật của nơi này, dù sao thì nó cũng chỉ ở chỗ này, sau này còn rất nhiều cơ hội. Nói thật, hiện tại tôi cũng cảm thấy hơi quên mất mục đích chúng ta tới nơi này là vì cái gì.

- Quên đi, trước mắt cứ tìm cho ra tên hung thủ đã giết một nhà ba người kia rồi lại nói tiếp. Quan trọng nhất là màn quỷ điện báo kia, phải biết cho rõ ràng, nếu không sẽ khiến đáy lòng tôi cứ khó chịu không yên.

Nói đến quỷ điện báo, Châu Trạch lại nhìn về phía lão đạo, vì sao giọng nói của lão đạo lại xuất hiện ở trong điện thoại?

Chẳng lẽ người ở đầu bên kia điện thoại biết bắt chước giọng nói? Hiểu cách mô phỏng theo giọng nói cùng phương thức nói chuyện của lão đạo?

- Leng keng leng keng.

Có người nhấn chuông cửa ở bên ngoài.

Lão đạo đứng dậy đi mở cửa, phía ngoài có một người phục vụ đang đứng, anh ta có chút ân cần hỏi: - Ông vẫn khỏe chứ? Tôi chỉ muốn tới hỏi thử xem các vị có cần giúp gì hay không thôi.

- Giúp gì đó? - Lão đạo có chút ù ù cạc cạc.

- Là thế này, lúc trước tôi nhìn thấy ba người đi loanh quanh ở bên ngoài phòng ăn, tôi đã gọi mấy người nhưng mấy người lại không đáp lại, cho nên tôi mới cố ý qua đây hỏi lại một chút. Nếu như mọi người đói bụng muốn ăn cơm, chúng tôi có thể làm đồ ăn sớm hơn một chút, dù sao hiện tại khu nghỉ dưỡng của chúng tôi cũng không có nhiều khách.

- Không cần đâu, cảm ơn cậu. - Lão đạo cự tuyệt.

- Vậy được rồi, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa. - Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu.

Lão đạo đóng cửa lại, sau đó quay qua hô một tiếng với đám người Châu Trạch đang ở bên trong: - Ông chủ, nhân viên phục vụ của khách sạn đến xem xem có phải đám người chúng ta cùng bị mộng du không, ha ha.

- Lần sau tốt nhất không nên cùng đi vào, ít nhất phải có một hoặc hai người ở bên cạnh trông chừng. - Châu Trạch nói.

Hứa Thanh Lãng gật đầu: - Hiện tại khí sắc của tôi thật tệ, tôi đi rửa mặt trước đây, sau đó lại dưỡng da, chờ đến tối rồi hãy thực hiện dự định tiếp theo.

- Được, cùng nghỉ ngơi một chút trước đi. - Châu Trạch đồng ý với ý kiến của Hứa Thanh Lãng.

Ngay sau đó, Châu Trạch đứng dậy đi từ phòng khách tới bên cạnh ôn tuyền, đưa tay chỉ vào ôn tuyền: - Lão đạo, lúc nãy ông lượm được cái bắp đùi ở nơi này, có phải không?

- Đúng vậy, là chân của một người phụ nữ, nếu là đàn ông, đoán chừng tôi đã… - Lão đạo nói xong còn lén lút liếc trong phòng một chút.

Phải biết rằng ngay từ đầu lão thật sự nhận lầm, tưởng lão Hứa đang trêu chọc lão.

- Xả hết nước trong ôn tuyền đi. - Châu Trạch nói.

Lão đạo gật đầu, lúc này ôn tuyền đã nguội, tuy rằng nước vẫn còn hơi nóng nhưng đã không bốc hơi nữa. Lão đạo đi chân trần xuống dưới rút piston ra, nước bắt đầu chậm rãi rút xuống.

- Hẳn là thật sự có đùi người.

Châu Trạch châm một điếu thuốc, lặng lẽ nói:

- Hình như chuyện lần này hơi lớn, có lẽ một nhà ba người kia chỉ là một lời dẫn. Một nhà ba người kia vốn bị cắt mất đầu, kết quả bên trong ôn tuyền này lại từng có một cái chân…

Châu Trạch phun ra một vòng khói.

- Lại thêm sau khi vụ án một nhà ba người phát sinh, sở dĩ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này còn có thể tiếp tục kinh doanh cũng là vì một nhà ba người kia chết sau khi trả phòng, đang trên đường xuống núi, bọn họ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi đang ở trong khu nghỉ dưỡng này.

- Nhưng hình như sự thực lại không phải như vậy, lúc trước lão Hứa cũng đã nói, một nhà ba người kia lục lọi tìm kiếm cái đầu đã biến mất của mình ngay trong phòng khách của khu nghỉ dưỡng này, hiện tại dường như nơi này còn có cái chân của một người nào đó, không biết đã lưu lại ở nơi này từ khi nào, tuy rằng hiện tại không nhìn thấy cái chân ấy, thế nhưng nếu đã bị chúng ta nhìn thấy ở loại trạng thái kia, có nghĩa là nó đã từng xuất hiện.

- Ông chủ, ông chủ hoài nghi hung thủ là nhân viên nội bộ của khu nghỉ dưỡng này sao?

- Không chỉ như vậy. - Châu Trạch gạt tàn thuốc. - Thậm chí tôi còn bắt đầu hoài nghi, liệu đây là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng hay là một lò sát sinh.

Nói xong, Châu Trạch thử vươn móng tay trên bàn tay trái ra, lúc này lòng bàn tay đã ngưng tụ một đoàn khói đen, sau đó, Châu Trạch cắm ngược móng tay của mình vào ôn tuyền kia.

Đây là phương pháp mà Châu Trạch vẫn dùng để tìm vong hồn trong vùng phụ cận lúc trước, hiện tại anh cũng chỉ tùy tiện thử xem thôi, dù sao thì hiện tại cũng chẳng có bất kỳ một manh mối nào khác.

Ai biết không thử thì còn đỡ.

Vừa thử một lần anh lập tức phát hiện ở đây rõ ràng thật sự có dấu chân màu đen.

Chuỗi dấu chân này bắt đầu từ phía bờ ao, kéo dài đến tận trong phòng khách.

Thật sự có sao?

Châu Trạch ngẩng đầu, thuận theo dấu chân này đi tới.

Dấu chân quẹo qua phòng khách, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.

Mà lúc này, Hứa Thanh Lãng đang ở trong phòng vệ sinh dùng sữa rửa mặt để rửa mặt, sau đó lại bôi mỹ phẩm dưỡng da lên gương mặt, sau đó soi mình trong gương để thoa kem cho đều.

Mà dấu chân.

Sau khi kéo dài tới vị trí bồn rửa mặt bên trong phòng tắm, lại bắt đầu di chuyển thẳng lên phía trên, hẳn là vật kia đang bò lên trên bồn rửa mặt.

Sau khi nó bò lên trên bồn rửa mặt rồi.

Lại đi tới nơi nào?

Châu Trạch đưa tay, vỗ vỗ trên bả vai Hứa Thanh Lãng.

- Làm gì vậy? - Hứa Thanh Lãng vẫn tiếp tục soi gương thoa kem.

Châu Trạch dùng móng tay của mình nhẹ nhàng ma sát mặt kính một chút.

Hứa Thanh Lãng dừng động tác trên tay.

Mà bản thân mình trong kiếng.

Lại vẫn đang tiếp tục vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ vuốt mặt.

Không hề có ý dừng lại chút nào.

- Bốp bốp bốp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK