Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A di đà phật, cuối cùng bần đạo cũng tìm được ngươi rồi, ha ha ha!

Sau khi nói xong câu đó, lão đạo bắt đầu lấy tay dùng sức xoa xoa ở trên màn hình, lúc trước cái đồ chơi nhỏ này đã bị ông chủ Châu làm bị thương, hiện tại cho dù nó đã tiến vào trong gương cũng không còn sức lực như trước nữa. Lúc trước ông chủ có thể đánh nát gương ép món đồ chơi nhỏ này phải ra ngoài, lão đạo cảm thấy bản thân mình cũng có thể.

Chỉ có điều xoa xoa xoa xoa, bỗng nhiên lão đạo ngây ngẩn cả người, lão nghĩ tới những lời bản thân mình vừa nói, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, sau đó lão theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Không thể nào.

Đây chỉ là vừa khớp.

Đúng vậy, hẳn là sau khi bản thân mình nghe thấy những lời trong điện thoại lúc trước cho nên trong đầu mình mới có ấn tượng, vì thế vừa rồi mình mới bật thốt lên lời như vậy.

Đúng vậy.

Nhất định là như vậy.

Còn có một khả năng khác nhưng lão đạo không dám suy nghĩ tới, thực sự không dám suy nghĩ tới.

Xoa xoa xoa xoa, giống hệt như một món đồ chơi đen như bùn, đã lâu rồi không được cọ rửa nay đột nhiên bị cọ xát, lão đạo dùng hai ngón tay kẹp lấy, sau đó dùng sức kéo nó ra bên ngoài.

- Tôi tìm được rồi!

Đồng thời, sau khi từ trong lúc khiếp sợ khôi phục như cũ, lúc này lão đạo mới nhớ tới chuyện phải báo cho hai người kia biết.

Hứa Thanh Lãng lập tức chạy tới, cậu ta vừa chạy tới đã nhìn thấy lão đạo đang túm cái gì đó từ trong điện thoại ra. Lúc này cậu ta mới tỉnh ngộ lại, lập tức ở bên cạnh nhìn chằm chằm, rất sợ lát nữa cái đồ chơi nhỏ này lại chạy mất.

Rốt cục Châu Trạch cũng có thể rút móng tay của mình từ dưới đất lên, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm. Trước đây mỗi lần xem một số tiên hiệp hoặc mấy bộ phim trong ti vi vẫn thường thấy đám diễn viên chính động một tí lại đánh người tiêu tan thành mây khói, trực tiếp đánh tới sơn băng địa liệt thủy đảo lưu, anh cho rằng cường giả Đấu Tông vốn kinh khủng như vậy.

Chờ đến phiên mình mới có thể phát giác được, suy nghĩ cùng thực tế thực sự có chênh lệch rất, rất lớn, mình chỉ mới vận dụng một hồi đã cảm thấy mệt đến có chút đau nhức thắt lưng.

Lão đạo nắm chặt vật kia lôi ra ngoài, dùng hai tay đè ép gắt gao. Thật ra, lão không hề cảm nhận được sự hiện hữu của nó, thậm chí giữa bàn tay lão cũng kín như thường, dường như bên trong vốn chẳng hề có thứ gì cả.

Thế nhưng dường như lại có một loại cảm giác đang kích thích lão, loại cảm giác này trong ẩm ướt trơn bóng lại mang theo chút lạnh lẽo như băng tuyết, càng không ngừng nói cho lão biết, thật ra trong lòng bàn tay lão có thứ gì đó.

- Ông chủ, cho cậu!

Thấy Châu Trạch đi tới, lão đạo lập tức đứng dậy giao "chuyện nóng phỏng tay" này cho Châu Trạch.

Châu Trạch đưa tay tiếp nhận, chính là một tầng đen bóng, không, hiện tại nó giống như một chiếc giẻ lau màu đen. Nhưng để an toàn, Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay của mình xuyên qua thứ đó, giống hệt như dùng xiên que xiên qua thịt nướng vậy, bởi vì thứ này thật sự quá dễ chạy trốn, cũng quá giỏi ẩn núp.

Bất kỳ linh hồn nào dường như đều phải chịu một cảm giác khắc chế tới từ móng tay của Châu Trạch, sau khi thằng này bị Châu Trạch dùng móng tay bóc trần ra, càng không ngừng mà "xoay tròn", "nhảy lên".

Có vẻ rất thống khổ.

- Mày là cái gì?

Châu Trạch còn chưa hỏi xong câu đầu tiên.

Chỉ nghe một giọng nói giống hệt như khí cầu bị xì hơi.

Không ngờ cái đồ vật màu đen bản thân mình đang cắm trên móng tay kia lại có thể trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn khói xanh lượn lờ.

- … - Lão đạo.

- … - Hứa Thanh Lãng.

Trong lòng lão đạo hiện lên một vạn câu đĩ mẹ mày thế nhưng lão không biết bản thân có nên nói ra không, dù vậy dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến lão chỉ có thể nuốt mấy chữ đó vào lòng, đạo thuận tâm này lão đạo đã lĩnh ngộ rất sâu, lập tức nói ngay:

- Ông chủ, xương thằng này quá cứng, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Đương nhiên lão sẽ không chỉ trích Châu Trạch trực tiếp đùa hỏng đối phương rồi. Nhóm bọn họ bận việc lâu như vậy, thậm chí ngay cả một câu còn chưa hỏi được cho hoàn chỉnh.

Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, cậu ta rất muốn mắng chửi người, nhưng lại lười mắng.

- Thật xấu hổ. - Châu Trạch có chút ngượng ngùng, vì bắt cái cái đồ chơi nhỏ này mà mọi người hao phí nhiều tinh lực như vậy, kết quả vừa vào trong tay mình lập tức xảy ra vấn đề: - Tôi không nghĩ tới nó lại không chịu nổi như thế.

Ba người lại về lại trong phòng khách, bầu không khí hơi nặng nề buồn bực, vốn mọi người còn cho rằng đã có bước ngoặt xuất hiện, dường như khâu đột phá cũng đã tới, thế nhưng theo một tiếng:

- Đùng!

Toàn bộ lại quay về vạch xuất phát.

- Ông chủ, chí ít chúng ta cũng đã xác định được một việc, đó chính là chắc chắn khách sạn này có chuyện mờ ám gì đó.

Lão đạo rất chân thành rất nghiêm túc nói, không hề cảm giác được bản thân mới nói một câu rất nhảm.

- Hiện tại chúng ta nên nghỉ ngơi trước, hay là nên đi tắm hơi trước? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Nghỉ ngơi trước đi, hiện tại mới gần tám giờ, đại khái đợi rạng sáng một hai giờ chúng ta lại đi tắm nước nóng lần nữa. - Châu Trạch nhìn đồng hồ nói.

Ba người không đi vào phòng nghỉ ngơi mà chỉ nằm ngay trên sô pha cùng thảm nền Tatami trong phòng khách, thật ra Châu Trạch muốn quay về phòng ngủ, thế nhưng rõ ràng Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo lại không muốn đi. Dù sao mặt lão đạo cũng tương đối dày, nhất định đòi phải đi theo ông chủ, mà tuy rằng ngoài miệng Hứa Thanh Lãng nói không muốn, nhưng thân thể cậu ta lại rất thành thực.

Ở bên cạnh Châu Trạch, chí ít khi gặp phải chuyện gì còn có người có thể đối đầu chính diện một chút, mà một khi bản thân mình lạc đàn, thường thường sẽ luống cuống tay chân.

Lão đạo không hề nói chuyện câu nói vừa rồi của lão ra, bởi vì lão cảm thấy có thể đó chỉ là một chuyện vừa khớp, hơn nữa trong lòng lão còn có chút lo sợ bất an.

Đại khái tới hơn mười một giờ, lão đạo buồn tiểu quá mà tỉnh, thế nhưng lão lại không dám đi tới phòng vệ sinh. Thứ nhất là vì ngày hôm nay trong phòng vệ sinh đã có quỷ gây chuyện, lão đạo rất sợ trong lúc bản thân mình xả nước đột nhiên một nhà ba người kia xuất hiện mò tìm đầu dưới đất, nếu thật thấy cảnh đó chắc lão sẽ bị dọa tới liệt dương mất.

Thứ hai là, rất nhiều câu chuyện hay bộ phim kinh dị đều có tình tiết nhân vật xảy ra chuyện khi đang đi vệ sinh, biết rõ xung quanh có nguy hiểm nhưng hết lần này tới lần khác chơi trò lạc đàn, vào thời kỳ mấu chốt còn cần để ý mấy thứ lặt vặt đó, thường sẽ tự bẫy chết mình.

Cho nên, lão đạo trực tiếp đưa tay cầm lấy một chai nước suối trống không trên bàn, chuẩn bị trực tiếp giải quyết trong phòng khách.

Ngay khi lão đạo mới vừa cởi dây lưng quần chuẩn bị mở vòi hoa sen, đột nhiên lão đạo nhìn thấy Châu Trạch nằm trên ghế sa lon đối diện mở to mắt đang nhìn lão.

Hành động này của anh dọa lão đạo sợ đến mức ngừng lại động tác, hơi ngượng ngùng nói: - Ông chủ, cậu tỉnh rồi sao?

- Tôi không ngủ được. - Châu Trạch nói.

Lúc này lão đạo mới bừng tỉnh, đúng vậy, không có Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh ông chủ sẽ không thể nào ngủ ngon được, vì sao bản thân mình lại có thể quên đi điều này chứ?

Châu Trạch đứng dậy châm một điếu thuốc, đi tới lối vào phòng khách, đối diện với phòng vệ sinh, sau đó chỉ chỉ bên trong nói: - Tôi trông cho, ông đi vào tiểu tiện đi.

Cảm động.

Vô cùng cảm động.

Phần trăm ngàn phần vạn phần cảm động!

Lão đạo chỉ ước gì bản thân có thể rơi nước mắt xuống ngay lúc này. Ông chủ thay đổi rồi, thực sự đã thay đổi rồi, trở nên biết chăm sóc thuộc hạ hơn, trở nên biết yêu mến mẹ quá con côi người già cả hơn.

Tuy rằng anh sống hai đời mà tới tận bây giờ mới biết những đạo lý này có vẻ hơi trễ, nhưng đáng giá!

Không ngờ trong đêm tối thế này ông chủ lại có thể đứng bên ngoài chờ mình đi tiểu.

Trong lòng lão đạo hiện lên vô số suy nghĩ rất phong phú, đương nhiên, mặc dù chỉ là một hành động vô tâm của Châu Trạch nhưng lại có thể khiến lão cảm thấy xúc động rất lớn.

- Được rồi, ông chủ.

Lão đạo như ngựa tiến vào phòng vệ sinh.

Cửa không khóa.

Lão đứng ở bồn cầu vẫn có thể nhìn thấy Châu Trạch trong phòng khách, Châu Trạch cũng có thể nhìn thấy lão, rất có cảm giác an toàn!

Cảm giác này, vô cùng bay bổng!

- Ông chủ đốt đèn rọi sáng gia tộc quỷ, khiến những tiểu quỷ mất phương hướng tìm được đường đi về.

- Ông chủ đốt đèn rọi sáng tiền đồ của quỷ, dùng một tia sáng soi rọi trái tim lạnh giá của quỷ hồn.

Tâm tình của lão đạo không tệ, vừa ngâm nga một bài hát vừa chậm rãi lấy vòi hoa sen của mình ra, tìm kiếm một góc độ thoải mái nhất sau đó bắt đầu xả nước.

Lớn tuổi rồi.

Vòi nước khó tránh khỏi bị rỉ sắt.

Cho nên hiện lão ngâm nga vài câu như vậy cũng là vì để hóa giải bớt một chút xấu hổ, nếu không bản thân mình đứng bên bồn cầu lâu thật lâu nhưng ông chủ vẫn không nghe thấy tiếng động gì, sợ rằng sẽ khiến anh cảm thấy rất ngạc nhiên, đúng không?

Lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện rõ ràng lại là dãy số không biết tên kia.

Toàn bộ nguyên nhân gây ra chuyện này, vốn đều đến từ chính cái số điện thoại không biết tên này, nó giống hệt như một đường dây không ngừng khiến bản thân mình có dính tới những người bên trong khu nghỉ dưỡng này, điều tra chuyện của khu nghỉ dưỡng này.

Mà quả thật khu nghỉ dưỡng này có vấn đề lớn, thế nhưng loại cảm giác như bị người ta nắm mũi dắt đi này khiến Châu Trạch cảm thấy rất khó chịu, cũng rất không thích.

Nhưng bất kể thế nào, Châu Trạch vẫn nhận điện thoại.

Ngay sau đó.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói mà anh đã nghe tới phát chán rồi.

- Cứu tôi… cứu tôi… tôi đang ở núi Giang Quân… cứu tôi… cứu tôi… van cầu anh mau cứu tôi…

Dường như đây chỉ là lời dạo đầu của anh ta, mãi mãi cũng chỉ có một câu này.

Châu Trạch thật sự muốn chửi người, nếu như thằng này đang ở trước mặt mình, phỏng chừng Châu Trạch đã lập tức lao tới tát tên đó một tát.

Thật sự là, mày có thể nói một tin tức gì đó có tác dụng hơn một chút được không?

- Tôi đang ở núi Giang Quân. - Châu Trạch hữu khí vô lực đáp.

Nhưng lần này, dường như không giống với lúc trước.

Bởi vì giọng nói ở đầu bên kia điện thoại.

Dường như bỗng nhiên hiểu được phải giao lưu như thế nào.

Không ngờ anh ta có thể thay đổi lời kịch của mình khác hẳn lúc trước:

- Thực sự sao? Anh đã đến thật rồi sao? Tới thật sao… thật sao…

- Đúng vậy, tôi đã tới, anh đang ở đâu đó? Tôi phải làm sao mới có thể cứu anh?

Châu Trạch hơi động lòng, trong lòng cũng hiện lên một tia hy vọng.

- Ha ha… anh đã đến là được rồi… Thật tốt quá… Thật tốt quá… Cảm ơn anh đã tới cứu tôi… Thật cám ơn anh… Tôi rất cảm kích… vô cùng vô cùng cảm kích anh…

Sau đó đầu bên kia nói ra một tràng cảm ơn…

Nhưng mẹ nó ngay cả một cái rắm hữu dụng cũng không có.

Châu Trạch cắt đứt lời cảm ơn không ngớt của đối phương, nói thẳng:

- Nói cho tôi biết vài tin tức hữu dụng, nếu không sáng mai tôi sẽ trực tiếp rời đi.

- Vật hữu dụng sao? A, đúng vậy, thật xin lỗi đầu óc tôi xảy ra chút vấn đề.

Anh đã biết điều đó từ trước rồi.

- Ah, tôi đã nghĩ ra rồi, phải làm sao để anh cứu tôi, à không đúng, là cứu chúng tôi.

- Nhanh một chút.

- Đó chính là anh thay thế chúng tôi chịu trừng phạt cùng thống khổ ở nơi này, như vậy đồng nghĩa với chúng tôi đã có thể thoát khỏi khổ ải rồi…

Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.

Đúng lúc này.

Đột nhiên tốc độ giọng nói trong điện thoại được đẩy nhanh:

- Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?

- Có cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ hay không?

- Có muốn…

- Gọi một lý rượu vang lên cho anh…

- Chúc mừng một chút?

Rượu vang?

Châu Trạch khẽ nhíu mày.

Nhưng vào lúc này.

Sau khi lão đạo uẩn nhưỡng một thời gian dài, rốt cục cũng thả nước ra được.

Phát ra tiếng "ào ào".

Cũng giống phần lớn người, sau khi đi toilet xong động tác đầu tiên họ làm chính là cúi đầu liếc nhìn thứ bản thân mới vừa thải ra.

Lão đạo cũng theo thói quen cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới của mình.

Sau đó sắc mặt lão đạo chợt biến đổi.

Lão phát hiện thứ mình tè ra.

Là máu!

Màu máu đỏ bừng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK