Châu Trạch mở cửa địa ngục ra, đưa tay tóm lấy tên sắc quỷ thấp lùn, chuẩn bị đưa nó vào địa ngục.
- Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi...
Sắc quỷ còn đang khẩn cầu.
Thế nhưng ngoại trừ liên tục cầu xin tha thứ thì anh ta chẳng thể nói ra thứ gì khác hữu dụng hơn, ví như chỉ cần anh tha cho tôi tôi sẽ cho anh thứ gì đó, hay chỉ cần anh tha cho tôi tôi sẽ nói cho anh một tin tức quan trọng.
Ừm.
Dưới loại tình huống này, ông chủ Châu vẫn là người thiết diện vô tư ghét ác như cừu.
Cuối cùng, sắc quỷ bị ném vào cửa địa ngục.
Tối nay, có thể coi việc kinh doanh lại nhiều thêm một chút.
- Anh nói xem, có phải trên đầu sắc quỷ nào cũng có một thanh đao như vậy không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Cậu có nhớ rõ ông thầy ma mang cái mũ cao chúng ta đã gặp trước đó không? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ừm, chỉ có điều người thầy đó bị oan mà, người đó không tính.
Rõ ràng người thầy đội chiếc mũ cao kia bị oan, kết quả dưới sự đáng sợ của miệng lưỡi thiên hạ, cuối cùng cái mũ trên đầu ông ta vẫn nằm nguyên đó, ngay cả móng tay của Châu Trạch cũng không thể lấy xuống giúp ông ta được.
Có lẽ nơi địa ngục có loại truyền thống này thì phải, cũng có thể vì địa ngục quá lớn, mà bộ máy nhà nước bên trong âm ty lại tương đối làm biếng, cho nên mới thích dùng biện pháp áp đặt như vậy, đa số trường hợp đều chiếu theo “cách nói” của người dương gian.
Đội nón chụp mũ, lại còn xăm chữ xăm hình, người dương gian kết luận như thế nào âm ty lập tức kết luận theo như vậy. Hành động này có thể giúp âm ty giảm bớt gánh nặng vô cùng lớn, mà liệu trong chuyện này có còn điều oan khuất gì không… Xin lỗi, không ai quan tâm.
Ngày hôm nay đã có một mối làm ăn rồi, ông chủ Châu cũng lười cố gắng nhịn cả đêm tới sáng, anh lập tức đi tới phòng vệ sinh tắm rửa qua, sau đó lại mặc áo ngủ đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng Châu Trạch đi lên tầng, Hứa Thanh Lãng lại uống một ngụm rượu vang, đưa mắt nhìn về phía ly trà sữa có vấn đề mà Châu Trạch đặt trên quầy bar lúc trước, trà sữa trong ly đã trống không.
Hứa Thanh Lãng duỗi lưng một cái, đương nhiên Hứa Thanh Lãng biết là ai đã uống nó, hơn nữa dường như người đã uống nó còn nhận ra được một số điểm không đúng, vì thế đã lén lén lút lút đi lên tầng từ lúc trước.
Ha ha.
Ánh mắt lão Hứa trở nên rời rạc, chờ đợi trò hay.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên Châu Trạch cảm thấy không khí bên trong hơi lạnh lẽo.
Anh không sợ lạnh, nhưng sự chênh lệch nhiệt độ trong phòng ngủ so với nhiệt độ bên ngoài lớn tới mức này vẫn thành công khiến Châu Trạch chú ý.
Châu Trạch ngẩng đầu liếc nhìn điều hòa trên tường, điều hòa không mở, vậy tại sao lại lạnh như thế nhỉ?
Bạch Oanh Oanh đang nằm trên giường, trên người cô ấy còn đang đắp chăn, lại còn không ngừng ngọ nguậy trong chăn.
Châu Trạch hơi bất mãn, đã nói với cô ấy bao nhiêu lần rồi, chưa tắm rửa tuyệt đối không được lên giường, bởi hành động như vậy đồng nghĩa với không tôn trọng giường chiếu. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì ông chủ Châu có bệnh thích sạch sẽ.
Không quan tâm cô xinh đẹp cỡ nào, dung mạo mỹ lệ ra sao, nếu cô chưa tắm rửa mà dám lên giường của tôi, xin lỗi, tôi nhất định phải đạp bay cô xuống.
- Khụ khụ...
Châu Trạch đứng bên cạnh giường ho khan một tiếng.
Nếu là trước đây, phỏng chừng một tiếng ho khan này của anh đã khiến Bạch Oanh Oanh sợ đến mức vội vàng đứng lên nhận sai, bảo đảm sau này mình sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa.
Thế nhưng lần này, rõ ràng Bạch Oanh Oanh vẫn còn nằm lỳ trên giường, không nhúc nhích.
Không, cô ấy cũng giật mình.
Chỉ có điều cô ấy chỉ lật đôi chân của mình lên, kẹp chăn mền vào giữa hai chân, trong chăn còn phát ra tiếng "anh anh anh" nhẹ nhàng.
Anh anh anh... Anh anh anh...
Lúc thì du dương lúc thì uyển chuyển, lúc lại sục sôi, lúc lại trầm thấp.
Trong lúc nhất thời.
Bình ngọc chợt vỡ nước tung tóe.
Thiết kỵ xông lên cùng giao tranh. (2)
(2) Hai câu thơ trong bài thơ Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị.
Châu Trạch cúi người duỗi tay nắm lấy chăn, sau đó xốc chăn lên. Chỉ thấy chăn mền đã ướt một mảnh lớn, không phải loại ẩm ướt ấm áp mang theo một chút vị mặn cùng một chút vị chua, mà là loại ướt át lạnh lẽo giống hệt như băng tuyết tan, thậm chí cái chăn này cũng đã bắt đầu trở nên đông cứng.
Châu Trạch vén chăn lên.
Bạch Oanh Oanh nghiêng người sang nhìn về phía Châu Trạch, chỉ thấy cô ấy mị nhãn như tơ, tóc tai rối bời, sắc mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng ngần… Quả nhiên khiến người ta vừa nhìn đã yêu.
Chỉ ước gì có thể trực tiếp thúc ngựa lao nhanh, phi nhanh mãi tới khi chỉ còn da bọc xương.
- Cô đái dầm à?
Châu Trạch hỏi.
Sát thủ bầu không khí.
Kẻ phá hoại sự tươi mát.
Người đàn ông này nên chịu hình phạt thiêu sống… ách…
Những lời anh vừa nói chính là nguyên nhân khiến anh sống hơn ba mươi năm rồi vẫn còn là cẩu độc thân!
Bạch Oanh Oanh cắn ngón tay, chậm rãi uốn éo thân thể của mình, sau đó cô ấy ngồi dậy, khoác hai tay lên bả vai Châu Trạch, gắt giọng:
- Ông chủ... Tôi muốn... Anh anh anh...
Châu Trạch cười cười.
Tiếng cười kia có chút bất đắc dĩ.
Anh cúi đầu nhìn nhìn cái chăn mới bị mình xốc lên ném xuống mặt đất kia, lúc này nó đã cứng tới độ có thể lấy ra làm thớt!
Sau đó anh lại nhìn xuống vị trí giữa hai chân Bạch Oanh Oanh…
Cô muốn.
Nhưng tôi không dám cho đâu!
Thân thể này của tôi chỉ là thân thể của người bình thường, nếu tôi cho cô thật, sợ rằng ngày mai tôi sẽ phải chạy tới bệnh viện tìm bác sĩ Lâm cắt nó đi vì nó đã bị tổn thương do rét lạnh.
- Ly trà sữa kia... cô uống rồi sao?
Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi.
- Trà sữa... trà sữa gì cơ... Anh anh anh... Người ta chỉ muốn ông chủ... Anh anh anh...
Nói xong.
Bạch Oanh Oanh bật người nhảy lên.
Tố chất thân thể của cô ấy vốn mạnh mẽ, không phải một Châu Trạch bình thường chưa mở ra chế độ vô song có thể chống cự, vì thế Châu Trạch trực tiếp bị cô ấy bổ nhào trên mặt đất.
Trên sàn nhà truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hứa Thanh Lãng đang ở tầng dưới lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên, trông cậu ta có vẻ hơi cô đơn, cũng hơi tổn thương tinh thần, cậu ta lại tự rót thêm một ly rượu vang nữa, nốc cạn.
Mà lão đạo đang đánh bài cùng Hầu Tử cũng ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc một chút nhìn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
- Ông chủ, người ta thật sự rất thích mùi trên người anh, thật sự rất thích đó, anh anh anh...
Bạch Oanh Oanh biến thân thành nữ tổng giám đốc bá đạo, đè lên Châu Trạch, vừa cởi quần áo giúp Châu Trạch vừa ve vãn anh.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Oanh Oanh, lui xuống đi.
- Ông chủ, cho tôi đi...
- ... - Châu Trạch.
Đây không phải là vấn đề có cho hay không.
Cũng không phải vấn đề có cứng hay không cứng.
Phía dưới của cô là động nước hay kẽ hở động băng.
Chẳng lẽ trong lòng cô không rõ ràng chút nào sao?
Châu Trạch lập tức hạ quyết tâm, cũng chẳng còn cách nào ngoài cách ngoan độc này, móng tay trên bàn tay phải của anh dài ra, anh không dám đâm vào người Bạch Oanh Oanh mà chỉ dùng móng tay cọ xát trên lưng Bạch Oanh Oanh, an ủi cô ấy.
- A a a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Sương mù màu đen bắt đầu tiến vào thân thể Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh bị kích thích lớn tới mức trực tiếp nằm trên mặt đất bắt đầu lăn lộn, mặc dù vậy Châu Trạch vẫn không dừng lại, tiếp tục dùng móng tay.
Bạch Oanh Oanh lăn qua lộn lại, không ngừng kêu to.
Thứ cô ấy sợ nhất là móng tay của ông chủ.
...
Dưới tầng.
Hứa Thanh Lãng đang uống rượu vang đột nhiên "phốc" một tiếng, phun ngụm rượu vang đang ngậm trong miệng ra, cậu ta ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc… Anh ấy mạnh như vậy sao?
Lão đạo cũng bị dọa sợ đến mức bài trong tay rơi lả tả trên mặt đất, lão ngẩng đầu lại nhìn trần nhà thêm một chút nữa.
ĐM.
Ông chủ phát uy?
Giờ khắc này, cả lão Hứa cùng lão đạo đều cảm thấy rất bị thương.
Đây là phương diện mà một người đàn ông... không thể chịu thua nhất, nhưng sau khi so đấu, kết cục lại chỉ có tổn thương tinh thần cùng cay đắng.
...
Qua hồi lâu sau Châu Trạch mới thu hồi móng tay.
Bạch Oanh Oanh nằm lăn trên mặt đất, gần như mệt lả, cuối cùng trong đôi mắt của cô ấy cũng khôi phục vẻ thanh tỉnh, giống hệt như người vừa phát tiết xong. Cô ấy mờ mịt nhìn Châu Trạch:
- Ông chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cô nói lưng cô hơi ngứa nên nhờ tôi gãi lưng giúp cô.
- Ah, cám ơn ông chủ.
- Cô đi tắm đi. - Châu Trạch lại nói thêm.
- Vâng, ông chủ.
Bạch Oanh Oanh vịn vách tường chậm rãi đi xuống tầng, khi bước đi cô ấy còn nghiêng trái ngã phải, có vẻ rất gian nan.
Cô ấy nhìn thấy Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo đang nhìn cô ấy với ánh mắt đồng tình.
Từ nay về sau, trong một đoạn thời gian rất dài tới, cho dù là Hứa Thanh Lãng hay là lão đạo, đều không hề nhắc tới chuyện “cứng” trước mặt Châu Trạch.
Dựa theo cách nói của lão đạo.
Không so nổi, thực sự là không so nổi, những người lão tìm đều là những người phụ nữ sa ngã đáng thương, nhưng ông chủ vừa KO một đầu cương thi đấy!
Này còn so thế nào được nữa?
(1) Anh anh anh: tiếng nức nở của tiểu loli, khiến người ta yêu thương.