Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A a... A a... A a…

Người thanh niên trẻ tuổi bị trói ở vị trí góc tường, không thể động đậy nhưng vẫn không ngừng hướng về phía Châu Trạch kêu gào.

Rốt cục anh ta kêu gào cái gì, lúc trước Châu Trạch đã được tiểu loli phiên dịch, cũng biết rõ.

- A a... A a... A a...

- Chặn miệng anh ta lại cho tôi. - Châu Trạch hơi không kiên nhẫn.

Mới vừa được một trăm vạn, cầm thẻ còn chưa nóng tay đột nhiên lại có một đứa con trai chạy đến.

Chậc chậc.

Bạch Oanh Oanh gật đầu, cầm lấy một miếng khăn lau trực tiếp nhận vào mồm người thanh niên kia, hiện tại người thanh niên kia đã không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào, nhưng vẫn có thể thấy được anh ta đang kích động như trước.

Giống hệt như vịt con xấu xí tìm được nhà của thiên nga trắng, tâm tình vui sướng kia thật sự đã lộ rõ trong giọng nói, hệt như không kịp chờ đợi nổi nữa chỉ muốn chui vào vòng ôm của Châu Trạch cọ cọ.

- Cái này rốt cuộc là thứ gì? - Bạch Oanh Oanh hỏi tiểu loli đang bên cạnh mình.

Tiểu loli nhếch mũi hướng lên trời, nhẹ nhàng mà "hừ" một tiếng, biểu hiện ra một bộ dạng tôi đây không nói chuyện với người có chỉ số thông minh thấp.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì? - Châu Trạch hỏi.

- Rất rõ ràng, trước đó anh nói tro cốt của anh bị người ta trộm mất, bỏ qua nguyên nhân tên cha xứ Nhật Bản kia là fans cuồng nhiệt của anh, thậm chí còn cuồng nhiệt cực đoan tới mức muốn mang tro cốt của anh về nhà mình, chuyện còn lại thật ra cũng rất dễ đoán, tên cha xứ Nhật Bản kia đã biết một số bí mật của anh, đồng thời anh ta đã bắt tay vào nghiên cứu loại bí mật này.

- Tỷ như, bồi dưỡng ra được cương thi cùng loại với anh chẳng hạn. Thật ra, người Nhật Bản thật sự có loại truyền thống này, cũng giống như trong lịch sử thần thoại Nhật Bản có rất nhiều cái gọi là Ma thần đều được lai giống ra vậy, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đặc tính vô cùng hỗn độn.

Bạch Oanh Oanh nhìn tiểu loli đang thao thao bất tuyệt giải thích, cảm giác nguy cơ lần thứ hai tăng cao.

- Ha ha.

Châu Trạch cười khan một tiếng.

Cầm tro cốt của mình đi nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm diễn sinh từ mình sao?

Ngẫm lại, cũng thật thú vị.

- Thật ra tôi vẫn rất tò mò một việc. - Tiểu loli hơi nghiêng đầu nhìn Châu Trạch. – Hình như anh chẳng thấy một chút hiếu kỳ nào đối với bí mật của anh lúc trước thì phải.

- Tôi cần phải tò mò gì sao? Tôi chính là tôi.

- È hèm, khói lửa không giống nhau.

Tiểu loli đứng lên, thân hình phiêu đãng xuyên qua cửa.

- Tôi đi ra xem một chút, nếu như tên cha xứ kia quay về đây tôi mới có thể sớm phát hiện anh ta.

Trong phòng chỉ còn lại Châu Trạch, Bạch Oanh Oanh cùng với tên tù binh kia.

Bạch Oanh Oanh chỉ chỉ tên tù binh này, hỏi: - Ông chủ, con trai của anh... Thằng này nên xử lý như thế nào bây giờ?

- Anh ta còn có khả năng cứu vãn được không? - Châu Trạch hỏi.

- Thật ra anh ta có thể tính là người bị trúng thi độc, hơn nữa còn trúng độc rất sâu, rất sâu, nếu chúng ta có thể phát hiện từ sớm thì vẫn có thể có cách giải quyết. Nhưng bây giờ xem ra, cơ bản là rất khó giải được độc này, hơn nữa, nếu như bỏ mặc anh ta không quan tâm tới, anh ta thực sự có thể triệt để biến thành cái xác không hồn, sẽ có hình thành xung động cùng khát vọng bản năng đối với máu tươi cùng thịt người.

- Anh ta không phải cương thi, cũng không xứng trở thành một thành viên như chúng ta.

- Nhưng bây giờ nhìn lại dường như anh ta còn giữ được chút thần trí.

- Đây chỉ là biểu tượng thôi, ông chủ, từ khi anh ta bắt đầu kêu anh là cha, có nghĩa là ý thức của linh hồn vốn là anh ta kia đã bị tiêu diệt, hiện tại anh ta càng giống một đứa con nít hơn, đang dùng thị giác mới của bản thân mình để học tập lại cùng nhận thức hiểu biết thế giới này, mà bởi vì anh cùng anh ta có vô số quan hệ chằng chịt cho nên anh ta mới hình thành bản năng nảy sinh cảm giác thân cận với anh.

- Vậy thì xử lý anh ta đi.

Châu Trạch nói.

Nếu không có biện pháp nào cứu chữa thì đành phải giải quyết anh ta đi thôi, giữ anh ta lại chẳng khác nào giữ lại một quả bom hẹn giờ, có thể sẽ thương tổn tới người thường, vào lúc này, Châu Trạch còn không đến mức lòng dạ đàn bà.

Bạch Oanh Oanh gật đầu, duỗi tay nắm lấy cổ của người đàn ông kia, sau đó dường như cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, nói với Châu Trạch:

- Ông chủ, anh có thể quay đầu qua chỗ khác đừng nhìn cảnh này không?

Bạch Oanh Oanh không muốn để ông chủ nhìn thấy một mặt thô lỗ của mình.

Châu Trạch nghiêng đầu.

Sau đó chỉ nghe một tiếng "két" vang lên.

Khi anh quay đầu lại đã thấy đầu của người đàn ông kia bị Bạch Oanh Oanh ngắt xuống.

Một thiếu nữ trung học phổ thông cầm một cái đầu người trong tay.

Còn đang tò mò nhìn vị trí vết thương trên cổ, bức tranh này thoạt nhìn rất quỷ dị.

Trong thanh xuân rực rỡ còn mang theo cảm giác kinh hãi khiến da đầu người ta tê dại.

Đầu lâu bị vặn gãy, thế nhưng không hề có máu tươi bắn ra, người tinh mắt còn có thể nhìn thấy mạch máu nơi vị trí vết thương đứt gãy đã sớm bị tắc nghẽn khô quắt, bên trong còn có một sợi tơ đen hẹp dài quấn quanh.

Cũng nhưng vào lúc này, trong lỗ mũi của cái đầu người trên tay Bạch Oanh Oanh phun ra một tia khói đen, trong khói đen ngưng tụ ra gương mặt của một người con trai, anh ta quay qua nhìn về phía Châu Trạch, sau khi tỏ thái độ cảm kích với Châu Trạch xong lại chậm rãi tiêu tán.

Anh ta đã được giải thoát.

Thực sự được giải thoát, nhưng cũng bởi vì những chuyện đặc thù mà anh ta gặp phải khiến anh ta mất đi cơ hội được nhập luân hồi, dù vậy, loại kết thúc này thật ra cũng là một niềm hạnh phúc đối với anh ta.

Châu Trạch duỗi nhẹ tay xoa xoa chóp mũi của mình, hô hấp cũng trở nên hơi nặng nề hơn một chút.

Nói thật, hiện tại khát vọng muốn tên Nhật Bản kia chết đi của anh lại lớn một chút rồi, từ khi đối phương trộm mất tro cốt của mình, lại thêm rất nhiều chuyện bản thân mình đã trải qua gần đây, đều đang không ngừng tăng sự oán hận của mình đối với tên cha xứ Nhật Bản kia.

Bạch Oanh Oanh buông đầu lâu xuống, đi tới vòi nước bên cạnh bắt đầu rửa tay.

- Ông chủ, nhất định phải giết chết tên cha xứ kia, không ngờ tên khốn kia lại dám coi đồng bào ta như dụng cụ để lai tạo giống, hơn nữa người kia thật sự quá đáng thương.

Bạch Oanh Oanh rất nghiêm túc nói.

Lời này nghe có vẻ như cô ấy đang lo lắng cho chuyện đời sau của mình cùng Châu Trạch sẽ không được thuần.

- Anh ta đến rồi, bây giờ tôi sẽ đi cuốn lấy anh ta, hai người mau xuống đây!

Tiểu loli phát ra một tiếng kêu to mà người thường không thể nghe thấy được, trực tiếp thả người từ trên ban công vọt xuống.

Tên cha xứ người Nhật Bản kia không phải người bình thường, nếu cứ bỏ mặc anh ta đi dọc theo cầu thang đến căn phòng này, biến số quá lớn, có trời mới biết anh ta có thể phát hiện ra có điều gì không đúng, sau đó trực tiếp chạy trốn hay không.

Cho nên tiểu loli trực tiếp quấn lấy anh ta, chuyện cô bé phải làm chính là nhất định phải dây dưa giữ đối phương lại bằng mọi cách, tranh thủ thời gian để Châu Trạch cùng Bạch Oanh Oanh có thể xuống tới vây công.

Tên cha xứ Nhật Bản đứng ở nơi đó hắt xì hơi một cái, sau đó anh ta lấy ra một chiếc khăn tay lau mũi của mình, ánh mắt anh ta có chút phiếm hồng, hiển nhiên là anh ta đang bị cảm.

Thế nhưng ngay khi anh ta vừa thả khăn tay xuống, đột nhiên trong tầm mắt của anh ta xuất hiện một đầu lưỡi to!

Cha xứ nhanh chóng lui về phía sau, đầu lưỡi liên tục quét ngang, lấy anh ta làm tâm điểm vẽ thành một vòng tròn, vây anh ta vào bên trong.

- Lại là cô, cô ba phen bốn bận theo dõi cùng giám thị tôi, thật tưởng rằng tôi không biết sao!

- Tôi còn tưởng rằng cô chỉ là quỷ sai bản xứ có trách nhiệm giám sát, không nghĩ tới cô thực sự sẽ ra tay. Thế nhưng tôi là người sống, mà cô chỉ có thể quản người chết!

Cha xứ ung dung tự nhiên, hiển nhiên, đối với sự giám sát của tiểu loli anh ta đã sớm phát hiện.

Tiểu loli im lặng không nói, hai chân huyền phù tại không trung, miệng há thật lớn, đầu lưỡi thật dài kia càng không ngừng lay động.

- Hôm nay tôi sắp rời khỏi Thông Thành, cô vốn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt giống như trước kia. Tuy nói âm ty sâm nghiêm không thể xâm phạm, nhưng chỉ là một quỷ sai nho nhỏ như cô thật sự cho rằng bản thân có thể thay mặt cho âm ty sao?

Hai tay cha xứ tạo thủ ấn.

Chân đạp vũ bộ.

Trong lúc nhất thời, chung quanh bắt đầu hiện lên vô số cơn gió không ngừng tàn sát bừa bãi, đầu lưỡi của tiểu loli cũng bắt đầu đứt gãy, sau khi chống đỡ được một đoạn thời gian ngắn lập tức trực tiếp tứ phân ngũ liệt.

Tiểu loli im lặng, môi nhúc nhích một trận sau đó thân hình bắt đầu lui về phía sau.

- Mới chỉ thế mà cô đã sợ rồi sao?

Cha xứ mỉm cười, hơi cẩn trọng.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại biến sắc, bởi vì có một bóng người màu trắng đã vọt thẳng tới.

Hai tay của cha xứ thay đổi, hai thanh đao giải phẫu xuất hiện trong tay anh ta, trực tiếp cắt tới bóng người màu trắng đang nhanh chóng tới gần mình kia!

- Leng keng!

Tiếng kim loại va chạm nhau truyền đến.

Đây là tiếng động do đao giải phẫu cắt trúng thân thể đối phương phát ra.

Ánh mắt cha xứ ngưng lại, có được thân thể mạnh mẽ như vậy… Đây là cương thi!

Bạch Oanh Oanh miễn cưỡng ăn hai đao của cha xứ này, mà bờ vai cô ấy thì lại hung tợn đụng vào nơi ngực cha xứ.

- Rầm!

Cha xứ té bay ra ngoài, nặng nề mà té xuống đất.

Bạch Oanh Oanh không tiếp tục truy kích mà chỉ đứng ở tại chỗ, dường như đang cố gắng bình phục sát khí trong cơ thể mình, đao giải phẫu của đối phương mang theo lực lượng thần thánh, kích thích sát khí trong cơ thể cô ấy lưu chuyển.

So sánh với lực lượng này, thương tổn trên phương diện vật lý chỉ có thể xếp hạng thứ hai.

Sau khi bay ra ngoài, một tay cha xứ chống lấy mặt đất nhanh chóng đứng lên, tiểu loli xuất hiện ở nơi này anh ta cũng không cảm thấy có gì lạ, đoạn thời gian trước đối phương vẫn luôn duy trì một loại ăn ý nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng đầu nữ cương thi này xuất hiện lại khiến đáy lòng anh ta sinh ra một chút dự cảm không rõ.

Quay đầu.

Quả nhiên cha xứ nhìn thấy Châu Trạch đã xuất hiện sau lưng mình, cách mình không xa.

- A... ...

Châu Trạch đưa tay nhéo nhéo cổ tay của mình, từng bước từng bước đi về phía cha xứ.

- Tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ giữa chúng ta đã có một chút hiểu lầm, anh có thể nghe tôi giải thích.

Châu Trạch không đáp lại, tiếp tục đi về phía anh ta.

- Tiên sinh, có lẽ anh đã biết đại khái những chuyện đã xảy ra, thế nhưng tôi thật sự không có ác ý gì đối với anh, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò đối với quá khứ của anh, chỉ muốn giúp anh tìm lại quá khứ của anh, cũng khai mở những bí mật của anh.

Châu Trạch vẫn không đáp lại như trước, tiếp tục kéo gần khoảng cách với cha xứ hơn.

- Tiên sinh, anh phải hiểu tấm lòng của tôi thật sự vô cùng chân thành, anh cũng biết tôi vẫn luôn ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, cũng vẫn luôn tôn sùng truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc.

- Đây là do lực hướng tâm cùng lực ngưng tụ từ văn hóa tạo thành, tôi đã được văn hóa Trung Hoa cảm phục sâu sắc, cam tâm tình nguyện dành hết tâm huyết cùng nỗ lực để tìm hiểu nó.

Châu Trạch vẫn không đáp lại, chỉ tiếp tục đi lên phía trước, đồng thời móng tay đen như mực trên mười ngón của Châu Trạch cũng chậm rãi dài ra.

- Những lời tôi nói đều là thật, trong mắt tôi anh cũng là một bộ phận của văn hóa Trung Quốc, cho nên tôi kìm lòng không đặng muốn nghiên cứu anh.

- Anh nghe thử đi, tiếng Trung Quốc lưu loát như vậy cũng đủ thấy tôi mê muội văn hóa Trung Quốc tới cỡ nào.

- Anh không tin sao?

- Tôi còn có thể hát một bài tiếng Trung cho anh nghe thử, được không?

- Không phải người Trung Quốc các anh thích nghe người ngoại quốc nói tiếng Trung Quốc, hát bài hát tiếng Trung Quốc nhất sao? Lúc ấy từ tận sâu trong đáy lòng mấy người không phải sẽ xuất hiện cảm giác tự hào cùng kiêu ngạo sao?

- Haiii… không nên… không nên!

Cha xứ hít sâu một hơi, ngay từ đầu anh ta còn ôm tâm lý may mắn, thế nhưng khi nhìn thấy Châu Trạch từng bước từng bước không chút do dự liên tục tới gần anh ta, anh ta cũng dứt khoát không ngụy trang nữa.

Hai thanh đao giải phẫu cắm ngược vào lòng bàn tay mình, máu tươi chảy ra thấm vào đao giải phẫu.

Cha xứ chậm rãi thu hồi dáng tươi cười trước đó, trầm giọng nói:

- Tôi nói nhiều như vậy, trước khi ra tay dù sao anh cũng phải nói mấy câu đáp lại, đúng không? Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

- Mẹ nó. - Châu Trạch.

- ... ... - Cha xứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK