Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chốc lát sau Hứa Thanh Lãng đã pha chế trà sữa xong xuôi, đóng gói từng ly một.

Nam sinh mập mạp cầm lấy một ly trà sữa, sau đó lại lấy ống hút cắm vào, cuối cùng mới mang mấy ly trà sữa đi tới bàn của đám bạn mình.

Số trà sữa còn sót lại do Bạch Oanh Oanh cầm khay bưng qua.

Đột nhiên Châu Trạch chủ động đứng dậy đi tới bàn của đám học sinh kia nhìn trái nhìn phải một chút, hành động này của anh khiến đám học sinh đang chép bài có vẻ hơi mất tự nhiên, dù sao thì việc chép bài cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Chỉ có điều Châu Trạch lại nhìn thấy một ngoại lệ, ngoại lệ đó chính là một nữ sinh rất thanh tú, mặc dù quần áo của cô ấy hơi mộc mạc một chút nhưng cô ấy lại không chép bài, cô ấy tự làm bài tập của mình.

Sau khi cô ấy làm xong bài nào lại đưa cho mấy bạn xung quanh, và đám bạn ấy lại tiếp tục chép bài.

Đây là một việc rất tự nhiên, trong một đám học dốt kiểu gì cũng phải có một người học giỏi làm trụ cột vững vàng.

- Đá sắp tan hết rồi, mọi người mau uống đi. - Nam sinh mập mạp quay qua nói với cô gái học giỏi kia, đồng thời còn đưa ly trà sữa tới trước mặt cô ấy.

Nữ sinh lắc đầu, ra hiệu bản thân mình không khát, đồng thời còn nói: - Lần sau không nên tới nơi này, quá đắt.

- Không đắt không đắt, mình có nhiều tiền tiêu vặt. – Nam sinh béo rất trang bức nói. – Cậu cũng uống một chút đi, tiệm trà sữa này rất ngon đó, người pha chế rất chú tâm. Lần trước khi mình tới đây nơi này rất đông khách.

Nghe được câu này, Châu Trạch bỗng nhiên rất muốn nói cho cậu bạn nhỏ kia biết, tất cả trà sữa hay đồ uống trong tiệm sách đều do Hứa Thanh Lãng cầm túi lọc hòa tan lại cộng thêm ít dung dịch tạo hương, từ sau khi lão Hứa ý thức được chuyện phải bảo dưỡng da dẻ cơ thể, cậu ta càng lúc càng lười.

Nữ sinh hơi do dự một chút, cuối cùng cũng đặt bút xuống, đưa tay nhận lấy trà sữa.

Nhưng vừa lúc này Châu Trạch đi qua, vươn tay đụng một cái khiến ly trà sữa rơi xuống đất, bắn tung tóe ra sàn nhà.

- Ah, thật xin lỗi, tôi sẽ đổi lại một ly khác cho mấy người.

Châu Trạch khom lưng, đưa tay nhặt ly trà sữa vừa rơi xuống đất lên.

Nam sinh mập mạp ngẩng đầu trừng mắt Châu Trạch: - Chú đang làm cái quái gì vậy, lắc lư ở chỗ này làm cái rắm gì!

- Được rồi, đừng nóng giận, không phải chỉ là một ly trà sữa thôi sao.- Bạn học bên cạnh đứng ra khuyên.

Châu Trạch không để ý tới đám bạn học này mà chỉ đưa tay cầm ly trà sữa quay trở lại quầy bar, nói với Hứa Thanh Lãng:

- Làm lại một ly khác đi.

Hứa Thanh Lãng gật đầu.

Châu Trạch đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng sách hút thuốc.

Lúc này, Bạch Oanh Oanh đang ngồi phía sau quầy bar dùng di động chơi ăn gà, thấy ly trà sữa Châu Trạch mang về để trên quầy bar kia, dứt khoát tự cầm uống, dù sao thì cũng chỉ rơi trên mặt đất thôi mà, còn chưa có ai uống miếng nào, cũng không bẩn.

Cô ấy không cần ăn uống thế nhưng có đôi khi cô ấy cần bổ sung một ít nước.

Lại qua nửa giờ sau.

Đám học sinh kia chép xong bài tập, bắt đầu lần lượt rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại bạn nam mập mạp cùng bạn nữ học giỏi kia, nam sinh mập mạp ân cần nói:

- Để mình đón xe đưa cậu về nhé?

- Không cần đâu, mình ngồi xe buýt trở về là được.

Bạn nữ học giỏi sửa sang lại balo của mình, sau đó đi ra khỏi phòng đọc sách.

Nam sinh mập mạp thở dài đứng lên, đi tới bên quầy tính tiền.

- Tổng cộng chín trăm đồng. - Hứa Thanh Lãng tính toán dựa theo đầu người, tiêu phí thấp nhất là một trăm đồng.

- Alipay.

- Được.

Sau khi nam sinh mập mạp thanh toán xong chuẩn bị xoay người rời đi, lại nhìn thấy Châu Trạch vừa lúc từ bên ngoài đi tới.

Cậu ta hừ mũi một tiếng, hiển nhiên nam sinh béo mập này rất không hài lòng với Châu Trạch.

Châu Trạch mỉm cười với cậu ta.

Sau đó chờ khi nam sinh mập mạp này đi lướt qua Châu Trạch.

- Đùng!

Một tiếng vang thanh thúy.

Châu Trạch trực tiếp tát một tát lên gương mặt béo mập của cậu ta.

Một bóng người bị rút ra khỏi người cậu ta, mà tên mập mạp bị tát lại xoay vài vòng mới đứng lại được, cả người ngơ ngác, dường như cậu ta không biết vừa rồi mình mới bị rút ra.

Cậu ta hơi mê man nhìn Châu Trạch, nói: - Cháu bị sao vậy?

- Cậu đi bộ đụng phải cửa, mau trở về đi thôi.

- Vâng, cám ơn ông chủ.

Nam sinh mập mạp gật đầu cười cười với Châu Trạch, sau đó đi ra khỏi phòng đọc sách.

Mà ở trong tiệm sách.

Lại có một người đàn ông thấp nhỏ ở lại.

Người đàn ông này quỳ sát trên đất lạnh run.

- Kiểu tóc này không tồi chút nào. - Hứa Thanh Lãng chống tay lên quầy bar nói.

Đúng vậy, kiểu tóc của người đàn ông thấp bé này quả thật không tệ.

Kiểu đầu mào gà của người khác quá lỗi thời rồi.

Anh ta khoa trương hơn.

Ở trên đầu mình.

Còn cắm một cây đao.

Trên đầu chữ sắc có cây đao, rốt cuộc thằng này là loại quỷ gì, thật ra đã được miêu tả sinh động.

Trên thực tế, cho dù là cổ đại hay là hiện đại, mọi người vẫn thường mang theo một loại khoan dung vô cùng đối với hai chữ "phong lưu".

Thư sinh thời cổ đại phong lưu, lưu luyến với gái làng chơi lại biến thành hình tượng cực kỳ phong nhã, cho dù ở thời hiện đại, vẫn có rất nhiều tên ba hoa thích khoác lác chiến tích của chính mình. Bạn có thể không ủng hộ cách sống của anh ta thế nhưng bạn cũng sẽ không cảm thấy anh ta sống vậy là tội ác tày trời.

Bởi vì những chuyện phong lưu của người đó vốn được xây dựng trên cơ sở người tình ta nguyện.

Có thể là bị anh ta dùng mấy lời "hoa ngôn xảo ngữ" lừa gạt, cũng có thể là "quá cô đơn", cũng có thể là "tiền trao cháo múc", ở phương diện này, mọi người vẫn rất thoáng.

Nhưng đối với những sắc quỷ luôn thích dùng thủ đoạn hèn hạ để ép buộc người khác, thường sẽ phải gánh chịu sự khinh bỉ và phỉ nhổ của xã hội. Có người nói, trong tù, người có địa vị cấp thấp nhất chính là tội phạm hiếp dâm

Người đàn ông đang quỳ ở nơi đó không ngừng dập đầu với Châu Trạch, anh ta hy vọng Châu Trạch có thể tha cho anh ta một mạng.

Thật ra phòng đọc sách chính là đạo trường của Châu Trạch, nhất là sau khi Châu Trạch trở thành quỷ sai chính thức, ở đây đã có thể tính là một nơi khá đặc thù, mà mấy quỷ hồn muôn hình muôn vẻ phía bên ngoài kia sẽ không tự chủ được mong muốn tới gần phòng đọc sách này. Hoặc là tự mình trực tiếp tỉnh tỉnh mê mê mà đẩy cửa phòng đọc sách ra đi vào, hoặc cũng có thể là nhập thân vào nơi nào đó hay dùng phương thức giống người trước mặt này để đi vào phòng đọc sách.

Ông chủ Châu câu cá còn có người tình nguyện mắc câu.

Thật ra, ngay từ đầu, Châu Trạch không hề nhìn ra được trên người nam sinh mập mạp kia có một con quỷ đáng ẩn núp, đúng vậy, kể cả Hứa Thanh Lãng cũng không nhìn ra.

Châu Trạch chỉ để ý nhìn thấy tên nam sinh mập mạp kia len lén bỏ thuốc vào trong một ly trà sữa, về phần thuốc đó là thuốc gì, có lẽ mọi người đều đã rõ ràng trong lòng, nói chung không thể nào là mấy loại thuốc như cảm mạo được.

Bởi vì nơi này là tiệm của mình, căn cứ theo quy định của pháp luật, những khách hàng đang tiêu phí trong tiệm của mình đương nhiên phải được bản thân mình ra tay phải bảo vệ, bảo vệ an toàn tánh mạng của bọn họ, cho nên chuyện này ông chủ Châu nhất định phải quản.

- Này, anh đã nhận ra từ trước rồi đúng không? - Hứa Thanh Lãng hỏi Châu Trạch.

- A, ừm.

Châu Trạch yên lặng gật đầu.

Chuyện này không cần phải giải thích làm gì, cứ để đám người bên cạnh mình cảm thấy mình thật trâu bò, mình thật lợi hại, thật đẹp trai… Loại hiểu lầm này nếu có thể tiếp tục thì cứ tiếp tục đi.

- Ha ha, vừa rồi anh chỉ tát một tát đã có thể trực tiếp tát bay một con quỷ ra, nói thật, thoạt nhìn rất ngoài dự đoán của mọi người, có chút giống với phương pháp của thiên sư Long Hổ Sơn.

Lão Hứa còn đang tâng bốc mình, mà Châu Trạch thì vẫn tiếp tục im lặng thừa nhận những lời ca ngợi này.

Thật ra anh rất muốn nói, lúc đó anh chỉ muốn tát thằng này một cái để cậu ta ghi nhớ thật lâu, thuần túy là nhìn cậu ta thấy ngứa mắt nên mới muốn tát cậu ta thôi. Cùng lắm thì sau khi đánh cậu ta một trận tơi bời lại đốt một chút tiền giấy. Thế nhưng không ngờ lại có phát hiện ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ con sắc quỷ đang bám trên người cậu ta lại bị một tát của mình đánh bay ra ngoài.

Thật ra, Châu Trạch cũng đã từng tự hỏi, vì sao lúc trước cả mình và Hứa Thanh Lãng đều không phát hiện ra con sắc quỷ này, nghĩ nghĩ, hẳn nguyên nhân chỉ có một, đó chính là do trong lòng mỗi người đều có sắc tâm.

Bọn họ đều có loại xung động này, loại xung động này giống như một khát vọng, khát vọng tương đối giống với khát vọng theo đuổi tiền bạc địa vị. Nó vốn dĩ là một loại biểu hiện trong bản tính của con người. Cũng bởi vậy, sắc quỷ có thể dựa vào loại che chở này để ẩn giấu bản thân mình.

Anh ta có tồn tại hay không, trong cơ thể nam sinh mập mạp kia vẫn sẽ có sắc tâm, cho nên đó chính là lớp màng có thể bảo vệ anh ta một cách tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK