Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng sách vẫn quạnh quẽ trước sau như một, đương nhiên, nếu như có lúc nào đó phòng sách biến thành náo nhiệt, thì đó chính là lúc “gặp quỷ”.

Sau khi Bạch Oanh Oanh nhận được điện thoại của Hứa Thanh Lãng, cô ấy lập tức thay một bộ quần áo khác, trong lúc chuẩn bị khóa cửa tiệm rời đi, cô ấy lại nhìn thấy Spider-Man đang lẻ loi ngồi ở bên trong. Cô ấy khẽ nhíu mày, sau đó lại mở cửa ra đi vào, quay qua nói với Spider-Man đang im lặng ngồi ở chỗ kia:

- Này, ông chủ gặp chuyện rồi, anh cùng tôi đi giúp anh ấy đi.

Spider-Man ngẩng đầu nhìn nhìn Bạch Oanh Oanh, sau đó lặng lẽ đứng lên, đúng là anh ta chỉ nghe lời Châu Trạch nói, thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta hoàn toàn không có chỉ số thông minh.

Dẫn theo anh ta đi ra khỏi tiệm, Bạch Oanh Oanh vừa khóa cửa hàng cẩn thận xong vừa lúc có một chiếc xe taxi lái tới, ở vị trí kế bên tài xế còn có tiểu loli đang ngồi.

Đợi khi Bạch Oanh Oanh cùng Spider-Man ngồi vào xe rồi, bác tài mới cười cười nhìn đám khách trong xe, nói:

- Mấy người ăn mặc kiểu này gọi là gì nhỉ? Ah, kẻ thích Cosplay đúng không?

Bạch Oanh Oanh không trả lời.

Tiểu loli không trả lời.

Cha xứ lại càng không thể trả lời.

Tài xế rất xấu hổ.

Sau đó ông ta đột nhiên cảm thấy dường như không khí trong xe này có vẻ hơi lạnh, ông ta cúi đầu nhìn xuống, không mở điều hòa mà nhỉ?

- Đi thôi bác tài, tới núi Giang Quân. - Tiểu loli thúc giục.

Hiện tại tâm tình của cô bé thật sự không tốt, bởi vì Châu Trạch luôn thích gây sự cùng xảy ra chuyện, cô bé chỉ hi vọng Châu Trạch có thể an an ổn ổn tích đủ công trạng trở thành tuần kiểm, sau đó bản thân mình cũng có thể tự do.

Trên thực tế, cô bé vẫn luôn cảm thấy Châu Trạch là một người rất tự hiểu, dù là lúc trước khi mình bị anh thu phục hay sau khi mình bị anh thu phục, tiểu loli vẫn duy trì cách nhìn này như trước, không thay đổi.

Bởi vì anh rất lười, lười không khác gì một con cá muối, nhưng chỉ có điều vì sao con cá muối này lại có thể chọc ra nhiều chuyện như vậy.

Đầu tiên là giấy chứng nhận phủ quân, tiếp đó lại là Thanh Y nương nương, sau đó là sách Âm Dương, tiếp theo lại là cha xứ, hiện tại, lại chạy tới núi Giang Quân nào đó quấy tới mức khiến bản thân "hôn mê bất tỉnh".

Tiểu loli hít sâu một hơi, đụng phải một bộ đầu như vậy thật đúng là quá phiền phức.

- Vấn đề của ông chủ có biện pháp giải quyết không? - Bạch Oanh Oanh hỏi tiểu loli.

Tiểu loli cười cười: - Tôi chỉ mới nhận được điện thoại, mà trên phương diện huyền học tên nhóc bán mì kia cũng chỉ là nửa vời, miêu tả của cậu ta khó mà cung cấp được tin tức gì có giá trị, còn phải đợi khi tới đó kiểm tra mới có thể kết luận được. Nhưng có một việc tôi có thể khẳng định, đó chính là người như ông chủ nhà cô không có tủ lạnh anh ta tuyệt đối không thể ngủ được, làm sao có thể ngủ mê không tỉnh đây?

- Lại còn trong trường hợp anh ta không bị chút ngoại thương nào.

Bạch Oanh Oanh nghe vậy, khẽ nhíu mày nói: - Dù thế nào đi nữa cũng phải khiến ông chủ tỉnh lại.

- Tôi sẽ tận lực. - Tiểu loli bĩu môi.

- Nếu như ông chủ không tỉnh dậy, cô sẽ phải chôn cùng anh ấy.

Tiểu loli nghe vậy, sắc mặt ngưng lại, nhỏ giọng nói: - Lúc này dù cô có uy hiếp tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bác tài ngồi bên cạnh nghe một bé gái cùng một thiếu nữ cãi nhau, tuy rằng ông ta không hiểu rốt cuộc các cô ấy đang nói tới cái gì, thế nhưng cũng cảm thấy rất thú vị, ông ta muốn nói xen vào nhưng chợt nhớ tới bản thân mình không phải người thích chơi Cosplay, cho nên khó có thể hòa vào trọng tâm câu chuyện.

Dù vậy bác tài vẫn tìm được điểm vào, nói: - Mấy người định tới núi Giang Quân du lịch sao? Có người nói bên ấy vừa xảy ra án mạng đó.

Tiểu loli im lặng.

Bạch Oanh Oanh im lặng.

Cha xứ tiếp tục im lặng.

Bác tài cảm thấy càng lạnh hơn, lạnh đến mức ông ta không muốn lái xe nữa, tay chân cũng bắt đầu run run.

Đây cũng là bình thường, phải biết rằng hôm nay bác tài đã đụng trúng đại vận, chở ba hành khách, một là quỷ sai, một là cương thi, một là tử thi, con mẹ nó vậy có thể không lạnh được không?

Bình thường tài xế xe taxi rất thích tự tìm đường chết, buổi tối mà lái xe chạy đến nhà tang lễ hoặc hay mấy khu nghĩa trang, nhìn thấy mấy bóng trắng ở phía xa xa vô cùng khủng khiếp, kết quả tài xế ấy trực tiếp đại mãn quán (1), đạt được thành tựu gặp quỷ đỉnh phong.

(1) Đại mãn quán hay Grand Slam, vốn là thuật ngữ môn bài Brit, người giành chiến thắng trong một ván đấu sẽ được quyền gọi bài, nhưng tiếng Trung thì lại dịch thành thuật ngữ của môn Mạt chược. Trong giới thể thao Trung gọi “Đại mãn quán” là để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả 3 ngôi vô địch ở các đấu trường: Olympic, Vô địch thế giới và Cup thế giới. Ví dụ những tay vợt nào vô địch Olympic (Thế vận hội), Vô địch thế giới, và vô địch Cup đơn nam thế giới tức là giành được 1 Grand Slam (Đại mãn quán).

- Núi Giang Quân là một nơi tốt đó, mấy người có biết lai lịch của núi Giang Quân không? - Tài xế vẫn còn muốn nói chuyện, không nói không được, ông ta đã lạnh cóng đến mức thở ra hơi.

- Lai lịch thế nào? - Bạch Oanh Oanh hỏi.

Dường như vì Bạch Oanh Oanh chủ động đáp lời, dẫn đến cô ấy cố ý thu liễm sát khí trên người, đột nhiên tài xế cảm thấy có vẻ như nhiệt độ đã tăng trở lại. Chuyện này cũng không thể trách Bạch Oanh Oanh, cô ấy vẫn thường nũng nịu với Châu Trạch, thế nhưng khi đối mặt với những người khác cô ấy vẫn luôn mang bộ dáng lạnh như băng. Đặc biệt là sau khi ông chủ xảy ra chuyện, tâm tình của Oanh Oanh vẫn luôn không được khá lắm.

- Mấy người có biết Tào Đỉnh không? - Bác tài hỏi.

- Là ai? - Bạch Oanh Oanh hỏi.

- Danh tướng kháng Uy đó, đương nhiên ông ấy không thể so sánh với Thích Kế Quang được, nhưng dù vậy ông ấy vẫn là một người rất trâu bò, là người Thông Thành chúng ta. Vào những năm Gia Tĩnh Minh triều, không phải đám giặc Oa không bao giờ chịu ngồi yên sao? Mà vị trí Thông Thành chúng ta lại ở cửa biển Trường Giang, đám giặc Oa tới đây nhiều lắm, ông ấy là người dẫn binh nhiều lần đánh lui giặc Oa, chỉ có điều năm ông ấy bốn mươi tuổi đã chết trận, chết rất anh liệt.

- Ah. - Bạch Oanh Oanh gật đầu.

Tiểu loli chợt hăng hái hẳn lên, nói: - Núi Giang Quân thì có quan hệ gì với Tào Đỉnh?

- Nhân danh của ông ấy. Trên núi Giang Quân còn có một điểm du lịch gọi là mộ phần Nhật Bản, mọi người đã đặt tên như vậy để tế ông ấy. Lúc đó giặc Oa một đường giết người cướp của đốt cháy tất cả, nhưng khi đi tới nơi này đã bị Tào Đỉnh đánh tan, sau đó trong lúc truy sát đám giặc Oa tới núi Giang Quân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy sinh. Mà núi Giang Quân này vốn không phải tên Giang Quân, mặc dù chức quan của Tào Đỉnh không cao nhưng bách tính Thông Thành chúng ta rất cảm động cũng nhớ thương ông ấy, từ đó mới gọi ngọn núi này là núi Giang Quân, mà về sau cũng không sửa đổi.

Tiểu loli liếm môi một cái, như có điều suy nghĩ.

Đại khái hơn một giờ sau, rốt cục xe cũng đã tới chân núi Giang Quân, tiểu loli tính tiền xong lập tức xuống xe trước.

Chờ khi Bạch Oanh Oanh xuống xe, cô ấy thấy tiểu loli đang khoanh tay ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, bộ dáng như một ông cụ non.

- Cô nhìn ra cái gì rồi? - Bạch Oanh Oanh hỏi.

- Vấn đề là cái gì cũng đều không nhìn ra. - Tiểu loli cau mày nói. - Đây mới là điều quỷ dị nhất, bởi vì tên nhóc họ Hứa kia có nói bọn họ đã gặp phải quỷ trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên đỉnh núi, hơn nữa còn có không ít quỷ, thế nhưng nơi đây gió êm sóng lặng, một tí sát khí cũng không có.

- Tôi nghĩ có lẽ ông chủ nhà cô cũng sẽ có nghi ngờ giống tôi, rõ ràng là có quỷ nhưng lại gió êm sóng lặng.

- Vì sao?

- Cô không nghe thấy những lời tài xế đã nói lúc trước sao? Nơi này là nơi anh linh hy sinh, hưởng thụ hương khói nhang đèn suốt mấy đời từ dân chúng địa phương. Ở nơi này, cho dù có tà mị xuất hiện cũng sẽ bị áp chế rất lớn, thậm chí cho dù là cô với tôi cũng phải chịu áp chế tương đối.

- Ông chủ thì sao?

- Cũng không đến nổi, mặc dù ông chủ của cô cũng là quỷ nhưng không tới mức bị nhắm thẳng vào, hơn nữa từ năm ấy tới bây giờ đã qua hơn năm trăm năm, cho dù có là anh linh mạnh mẽ hơn nữa cũng không chống đỡ được lâu như vậy, dù gì bọn họ cũng là thiện vong.

- Tới khách sạn trước, nhìn xem tình huống hiện tại của ông chủ là như thế nào.

Bạch Oanh Oanh nói xong lại trực tiếp đi lên núi.

Tiểu loli cũng theo ở phía sau.

Cha xứ thì lại đi ở cuối cùng.

Chẳng qua, đi tới đi tới.

Cha xứ bỗng nhiên dừng bước, thân thể vốn hơi lom khom chậm rãi trở nên thẳng thớm, trong đôi mắt dưới lớp áo trùm đầu còn toát qua tia sáng màu xanh nhàn nhạt.

Tiểu loli nghiêng đầu nhìn về phía cha xứ, hơi lo lắng nói: - Không phải anh ta bị mất khống chế đấy chứ?

Bạch Oanh Oanh rất kiên định lắc đầu, nói: - Không thể nào, anh ta hiện tại đã không phải anh ta trước kia nữa, cô không phải cương thi cho nên cô không thể hiểu được cảm giác của cương thi chúng tôi.

- Tôi có thể nói cho cô biết, chắc chắn đời này anh ta tuyệt sẽ không phản bội ông chủ.

Ánh mắt cha xứ chần chừ nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc giống như có đồ vật gì đó đang kêu gọi anh ta.

Mà Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli lại hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ thứ gì.

- Có đồ vật gì đó sao? - Bạch Oanh Oanh hỏi cha xứ.

Cha xứ có chút mờ mịt mở hai tay ra, dường như anh ta không biết nên miêu tả thế nào, từ sau khi Châu Trạch mang anh ta về phòng sách, anh ta vẫn luôn không nói câu nào.

Khi anh ta muốn giao lưu với Châu Trạch lại rất đơn giản, nhưng giao lưu cùng người khác lại rất khó khăn.

- Rốt cuộc là thế nào? - Bạch Oanh Oanh truy hỏi.

Cha xứ vẫn mờ mịt như trước, nhưng anh ta vẫn cúi người máy móc cầm hai tảng đá lên, một lớn một nhỏ.

Hòn đá nhỏ được đặt chồng lên trên tảng đá lớn.

Sau đó.

Cha xứ đưa tay nắm hòn đá nhỏ phía trên.

Đùng một tiếng.

Trong nháy mắt hòn đá nhỏ nát bấy.

Mảnh vụn xuyên qua đầu ngón tay cha xứ chậm rãi chảy xuống.

Sau đó, anh ta nhìn về phía Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli, dường như đang hỏi rốt cuộc các cô ấy xem xong động tác kia đã hiểu ra chưa.

- Ah...

Tiểu loli hé miệng, phát ra tiếng.

- Có ý gì? - Bạch Oanh Oanh nhìn về phía tiểu loli.

- Ah... còn chưa hiểu. - Tiểu loli.

- ... - Bạch Oanh Oanh.

Cha xứ đưa tay gãi đầu một cái.

Dường như đang tự hỏi rốt cuộc nên biểu đạt như thế nào.

- Quên đi, đi tìm ông chủ nhà cô trước rồi lại nói sau.

Tiểu loli không muốn nán lại, lập tức xoay người đi lên, Bạch Oanh Oanh đưa mắt nhìn cha xứ xong cũng đi theo cô ấy.

Cha xứ tiếp tục mờ mịt đi theo sau lưng hai cô.

Cha xứ đi rất yên ổn, nhưng dưới mỗi bước chân của anh ta còn để lại một dấu chân, đồng thời anh ta còn không tự chủ lắc đầu, giống hệt như một đầu trâu đang tự lắc đầu mình để đuổi con ruồi đi.

... ...

- Này, cái chân này của cô tôi sẽ lau thật sạch. Cũng không tệ lắm, thối ngoạn niên (2).

(2) Thối ngoạn niên: xuất phát từ bộ phim “Rồng nơi biên giới” (Century of the dragon), nhân vật Long Phương khen nữ thần Vạn Ỷ Văn, thủ vai Mã Tiểu Linh trong “Tôi có hẹn với cương thi” (Khử tà diệt ma) có cặp đùi đẹp. Ý của câu nói này là chỉ cặp đùi đấy thôi chơi cả năm cũng không chán. Tương tự, “thủ ngoạn niên” nghĩa là chỉ đôi tay ấy thôi, chơi cả năm cũng không chán. Cụm từ này thường dùng để bày tỏ sự khen ngợi với một bàn tay, đôi chân… rất đẹp.

Châu Trạch giơ chân của cô bé kia lên, hướng về phía tường lắc lắc.

Lúc trước khi lão đạo tiến vào ôn tuyền nhập ảo cảnh, đã từng lấy một bắp đùi ra, thật ra bắp đùi ấy chính là cái Châu Trạch đang cầm trên tay.

- Anh muốn chơi sao? - Cô gái ở cách vách hỏi.

- Xin lỗi, tôi chỉ đùa một chút thôi, dù sao chúng ta cũng là người chết, còn có chuyện gì mà không thể đùa đây.

- Tôi hỏi anh... Anh muốn chơi sao?

Người phụ nữ tiếp tục truy vấn.

- Không muốn.

Châu Trạch nhìn nhìn đoạn chân trong tay, lựa chọn cự tuyệt.

Cũng ngay trong nháy mắt khi Châu Trạch cự tuyệt.

Ôn tuyền bên phía Châu Trạch cũng bắt đầu dâng nước nóng lên, không phải nước nóng, mà là nước máu nóng hầm hập.

Nước máu này nhanh chóng lấp đầy ôn tuyền, giống hệt như một nồi lẩu mới được nấu sôi, nóng hổi.

Thậm chí.

Thật ra bên trong nó còn có thứ gì đó như đang bị nấu, đang không ngừng sôi trào.

Đó là một cái chân khác.

Đó là cánh tay.

Đó là ngực.

Đó là cổ.

Từng đoạn tàn thi không ngừng sôi trào ở bên trong.

Cô ấy đến.

Cô ấy nhảy ra tấm thủy tinh ngăn cách.

Từ sát vách đi tới chỗ Châu Trạch!

Trong nước máu, cái đầu kia chậm rãi trồi lên, tứ chi bách hải của cô ấy đều đang không ngừng sôi trào ở bên cạnh cô ấy.

Đồng thời.

Cô ấy mở miệng nói:

- Không chơi sao?

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK