Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một câu chuyện xưa như thế này, một người thợ rèn có tay nghề cao siêu, anh ta chế tạo ra một lồng giam cực kỳ kiên cố, sau đó lại chế tạo ra một khóa sắt cũng kiên cố giống như vậy.

Sau đó anh ta đi vào lồng giam mà bản thân mình đã chế tạo tốt rồi, cẩn thận cảm thụ sự kiên cố của nó, mà chiếc khóa anh ta đang treo ở phía trên bỗng nhiên rơi xuống.

Anh ta đã bị nhốt ở bên trong, lại bởi vì tiệm của anh ta tương đối vắng vẻ, việc làm ăn cũng không được khá lắm, bởi vậy khi anh ta được người khác phát hiện, anh ta đã sớm chết khát hoặc chết đói ở trong lồng giam do chính anh ta làm ra.

Mà tên cha xứ người Nhật Bản trước mắt này cũng giống vị thợ rèn trong câu chuyện xưa kia, anh ta tỉ mỉ chế tạo lồng sắt cùng khóa sắt, cuối cùng cái mà anh ta tự khóa lại lại chính là bản thân mình.

Thế nhưng tên cha xứ này lại không giống với người thanh niên bị Bạch Oanh Oanh vặn gãy đầu kết thúc thống khổ trên tầng lúc nãy, anh ta cao cấp hơn một chút, năng lực chịu đựng của anh ta cũng mạnh hơn một chút.

Cũng bởi vậy.

Anh ta vẫn còn có thể giữ lại một tia lý trí.

Khi người thanh niên kia kêu Châu Trạch là "cha" đã tỏ thái độ vui mừng khôn xiết, loại cảm giác mở cờ trong bụng kia, loại cảm giác kích động vạn phần kia, giống hệt như gặp lại người thân chân chính của mình, khiến người cảm động rơi lệ.

Mà khi tên cha xứ Nhật Bản này gọi "cha” thì lại mang theo cảm giác vô cùng nhăn nhó, ngượng ngùng, xấu hổ, áp lực, nửa chống cự nửa nghênh đón, có chút giống với nữ nhân vật chính bị người ta cho uống xuân dược trong phim truyền hình máu chó trên ti vi.

- Cha!

Sau khi kêu xong một tiếng, trong mắt tên cha xứ Nhật Bản toát ra vẻ kinh hoàng, vì sao chuyện này lại biến thành như vậy? Trong lòng anh ta hiện lên một loại dự cảm cực kỳ xấu, mà loại dự cảm này nói cho anh ta biết, sự tiến triển của chuyện này đã khủng bố hơn cả kết cục trực tiếp tử vong.

Chuyện đã đến nước này, liễu ám hoa minh (1), chí ít đứng trên góc độ của Châu Trạch đến xem, quả thật là như vậy.

(1) Liễu ám hoa minh: là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Anh tiếp tục dang hai tay, đối mặt với một tiếng "cha" vừa rồi, anh nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng:

- Đây.

Có hô ứng thì có ảnh hưởng lẫn nhau, có ảnh hưởng lẫn nhau, cái loại xung động này lại càng thêm mãnh liệt!

Hai mắt tên cha xứ Nhật Bản trợn trừng lên, anh ta đã không cách nào khống chế chính mình nữa rồi.

- Cha!

- Đây.

- Cha!

- Đây.

- Cha! Cha! Cha! ! ... ... ...

Lần đầu tiên là ngượng nghịu, không đơn thuần mang theo một chút khô khốc cùng khó khăn.

Lần thứ hai thì ung dung hơn, dù sao cũng có lần đầu tiên làm cơ sở.

Đến sau đó, tất cả lại biến thành xe nhẹ đường quen, người đang giãy giụa từ bỏ giãy giụa, bởi vì đã chết lặng.

Châu Trạch chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ tay với cha xứ kia, giống hệt như đang trêu chọc con Corgi nhà mình, kêu gọi nó chạy tới đây cho mình xoa xoa.

Cha xứ lảo đảo đi về phía Châu Trạch, sau đó anh ta thực sự nằm xuống trước mặt Châu Trạch, da mặt của anh ta đang co quắp, đang run rẩy, tiềm thức nói cho anh ta biết bản thân mình tuyệt đối không thể như vậy được, thế nhưng cái loại xung động cùng thân cận tựa như phát ra từ phế phủ này, lại trực tiếp đánh sụp lý trí của anh ta.

- Ngoan, không nên vùng vẫy.

Châu Trạch nói khẽ với anh ta.

Cha xứ chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Anh ta đã có chút nhận mệnh.

- Phốc...

Vậy mà, sau đó Châu Trạch không hề lộ ra một chút ôn nhu nào nữa, móng tay sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào vị trí thiên linh cái của cha xứ.

Thân thể cha xứ bắt đầu không ngừng run lên, nhưng trên mặt của anh ta lại lộ ra một loại cảm giác hưởng thụ.

Sấm sét mưa móc đều là ân của vua.

Những lời này đã được thân thể anh ta thuyết minh tới vô cùng nhuần nhuyễn.

Vì sao cho tới bây giờ Bạch Oanh Oanh vẫn luôn cung kính với Châu Trạch như vậy? Thật ra cũng là nguyên nhân giống nhau thôi, người bình thường trong xã hội còn có thể nói một câu khẩu hiệu: - Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống.

Nhưng trong gien của những loài vật khác, loài yếu phục tùng loài mạnh đã là một quán tính từ trong xương, khó có thể thay đổi, cũng khó có thể chống lại.

Tiểu loli đi tới bên cạnh Châu Trạch, nhìn tên cha xứ đang nằm dưới đất hưởng thụ cảm giác bị hành hạ, cô bé mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Chú không nghĩ tới chuyện thực sự nhận một đứa con nuôi sao? Dù sao thì chênh lệch của chú với cửu thiên tuế cũng không lớn.

- Đứa con trai này tôi không nuôi nổi. - Châu Trạch trả lời như vậy.

Đúng vậy, thu tên cha xứ Nhật Bản này về nhà, cho dù không làm con trai thì cũng có thể nuôi như sủng vật, dường như đều là quyết định khá tốt, ngược lại trong tiệm sách của mình cũng không ít người kỳ quái, cho dù có nhiều thêm một tên cha xứ cũng không phải không thể.

Thế nhưng Châu Trạch lại không có sở thích trữ vật, hơn nữa tên cha xứ này cũng quá nguy hiểm, Châu Trạch không rõ ràng lắm loại quan hệ "cha con" này có thể duy trì liên tục trong bao lâu, cũng không biết lúc nào tên cha xứ này có thể "thanh tỉnh" lại.

Nuôi một con chó cũng được thôi, chí ít chó còn biết trung tâm, nhưng nuôi một con rắn độc thì có chút chơi đùa quá mức rồi, cũng không biết ngày nào bản thân mình sẽ bị nó cắn ngược lại một miếng.

Thân thể cha xứ bắt đầu từ từ biến thành đen thui, khí đen nơi đầu ngón tay Châu Trạch đang không ngừng truyền vào bên trong thân thể của anh ta, điên cuồng phá hư cơ thể của anh ta.

Loại hành hạ này giằng co đại khái hơn hai mươi giây, cha xứ bất động, toàn bộ thân thể của anh ta đều đã biến thành màu bầm đen.

Châu Trạch thu hồi móng tay, nhưng cùng lúc tay kia lại duỗi về phía trước, lòng bàn tay gắt gao siết chặt.

- A!

Một linh hồn màu đen bị Châu Trạch nắm lấy, linh hồn này có gương mặt cha xứ, trên mặt hiện lên vẻ vặn vẹo cùng giãy giụa đồng thời còn có phẫn nộ vô hạn.

Bởi vì anh ta khó có thể tưởng tượng nổi, không ngờ cuối cùng kết cục của bản thân mình lại là như vậy, không ngờ lại dùng phương thức xấu hổ như thể chủ động đưa cổ tới mặc cho đối phương giết chóc xử lý .

Loại kết cục này quá oan uổng, cũng quá khó chịu, anh ta thực sự rất không cam lòng, vô cùng vô cùng không cam lòng.

Anh ta vẫn còn những thủ đoạn khác, vẫn còn một số bí pháp khác, cho dù thực sự lâm vào cục diện nguy cấp, nhưng cũng không phải không có cơ hội tìm đường sống từ trong chỗ chết.

- Oanh Oanh. - Châu Trạch hô lên.

- Đây, ông chủ.

- Tìm một ít xăng đốt thi thể anh ta lên cho tôi.

- Vâng, ông chủ.

Châu Trạch tiện tay từ trong túi tiền lấy ra một ít tiền âm phủ, cầm bật lửa đốt cháy.

Số tiền này có thể bảo đảm trong thời gian bản thân mình hủy thi diệt tích trong khu chung cư này, không bị người ngoài vô tình nhìn thấy, cũng sẽ không có người nào tự ý xông vào.

Tiền âm phủ có thể đổi thành tiền, mà cũng có thể giải quyết hết phiền phức, khi bản thân mình không làm gì sai trái nhưng vẫn phòng ngừa phiền phức, dùng nó thật sự rất có tác dụng.

Linh hồn của cha xứ còn nằm trong lòng bàn tay của Châu Trạch, anh ta đang không ngừng giãy giụa, sau khi giãy giụa một thời gian ngắn, anh ta lại bắt đầu cầu xin.

Nhân vật như vậy, cho dù đã chết linh hồn của anh ta cũng có chút khác biệt với người bình thường.

Châu Trạch không đáp lời anh ta, cũng vẫn giữ lại anh ta như trước.

Bạch Oanh Oanh tìm được xăng tới đặt trên mặt đất, sau đó lại lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngay sau đó, Bạch Oanh Oanh lại trở về, cô ấy khiêng một cái vỉ nướng tới, đặt vỉ nướng ở ngay bên cạnh.

Châu Trạch sửng sốt.

Tiểu loli cũng sửng sốt.

Châu Trạch chỉ chỉ vỉ nướng, hỏi:

- Đây là ý gì?

Bạch Oanh Oanh có chút mờ mịt, ngẩng đầu hỏi Châu Trạch: - Ông chủ, không phải anh định nướng đồ ăn sao?

- Cô thích ăn cái này? - Châu Trạch chỉ chỉ thi thể của tên cha xứ Nhật Bản ở bên cạnh.

Bạch Oanh Oanh lắc đầu: - Ông chủ, không phải ông chủ nói muốn trộn tro cốt của anh ta với cơm sao?

Nói xong, Bạch Oanh Oanh còn lấy ra một cái túi nhỏ từ bên cạnh.

- Tôi còn cố ý mua gạo đây.

- ... ... - Châu Trạch.

Tiểu loli ở bên cạnh cười như lợn cười.

Châu Trạch thực sự rất muốn vuốt đầu Bạch Oanh Oanh, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi cô ấy xem có phải cô ấy cố ý hay không.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thôi, bởi vì Bạch Oanh Oanh thật sự là người coi “ví dụ khoa trương” của anh dưới cơn phẫn nộ vô tận là thật.

Chí ít, anh cũng chẳng có lý do gì để lấy chuyện này ra quở trách cô ấy.

- Tôi còn nửa câu sau chưa nói xong. - Châu Trạch nói.

- Câu gì cơ? - Bạch Oanh Oanh.

- Tôi muốn cầm tro cốt của anh ta trộn cơm, sau đó cho Oanh Oanh nhà ta ăn khuya.

Biểu tình trên mặt Bạch Oanh Oanh lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

- Cứ thiêu anh ta trước đi đã, sau đó lại tìm một nhà vệ sinh công cộng quăng đi. - Châu Trạch không đùa nữ cương thi nữa.

Cũng không thể trách Châu Trạch coi trọng chuyện tro cốt này như vậy, bởi vì người bình thường không thể nào trải qua loại tình huống tìm người trộm mất tro cốt của bản thân mình báo thù.

Cho nên, chuyện đặc biệt thì phải giải quyết theo cách đặc biệt, nếu anh đã trộm tro cốt của tôi, tôi đây cũng trả thù tro cốt của anh, một thù báo một thù.

Bạch Oanh Oanh bắt đầu giội xăng lên thi thể của cha xứ, vào lúc này, linh hồn của cha xứ gấp đến độ không ngừng nhảy nhót, nhưng Châu Trạch vẫn bình tĩnh ép anh ta ở bên cạnh nhìn.

- Ông chủ, tôi châm lửa đây.

Châu Trạch gật đầu.

Bạch Oanh Oanh ném bật lửa vào, thi thể cha xứ bắt đầu bốc cháy dữ dội, trong lúc nhất thời, khắp không khí truyền đến vị thịt quay.

Linh hồn của cha xứ đang đứng ở nơi ấy truyền ra một loại tâm tình tuyệt vọng.

Vậy mà, đốt đốt, Châu Trạch chợt phát hiện có điểm gì đó không đúng, anh đi về phía trước một bước.

Bạch Oanh Oanh cũng lộ ra tiếng hô kinh ngạc, bởi vì cô ấy nhìn thấy không ngờ thi thể trong đống lửa lại có thể chậm rãi ngồi dậy.

- Ông chủ, khi thi thể bị thiêu đốt có thể ngồi dậy sao? - Bạch Oanh Oanh hỏi Châu Trạch.

Vì sao lại hỏi Châu Trạch?

Bởi vì Châu Trạch có kinh nghiệm chứ sao.

Thật ra, dựa theo lý luận, khi thi thể bị đốt cháy có thể bỗng nhiên run rẩy một cái hoặc bỗng nhiên ngồi dậy, mà chuyện này cũng có thể dùng khoa học để giải thích.

Châu Trạch chưa kịp giải thích.

Bởi vì rất nhanh đã không cần mượn khoa học để giải thích quái gì nữa.

Thi thể không chỉ ngồi dậy.

Mẹ nó anh ta còn đứng lên.

Đến, buff cho ngươi.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Trong ngọn lửa, thi thể chậm rãi đi ra, ngọn lửa trên người anh ta vẫn không ngừng cháy rực như trước, quần áo đã sớm bị cháy rụi, da của anh ta cũng đã sớm trở nên vô cùng thê thảm.

Nhưng anh ta vẫn có thể đứng dậy, ánh mắt của anh ta vẫn đang nhắm, cho dù cả khuôn mặt anh ta đã sớm biến thành máu thịt be bét thế nhưng khi anh ta đi ra từ trong ngọn lửa, anh ta vẫn có thể chậm rãi mở mắt ra.

Trong hốc mắt.

Trống không một mảnh.

Nhưng rất nhanh đã có hai vòng sáng màu xanh hiện lên, mang theo vẽ rực rỡ đặc dị.

Không biết vì sao khi tên này đi ra, Châu Trạch cùng lại sinh ra một loại cảm giác tâm niệm tương thông, phảng phất như tên này chính là một chính mình khác, không hề có chút tạp chất, rất là thuần túy.

- Ách... ...

Anh ta hé miệng.

Nhưng không phát ra được từ gì.

Vào lúc này, linh hồn cha xứ đang bị Châu Trạch nắm chặt trong lòng bàn tay vô cùng kích động, anh ta đã thành công, không ngờ nghiên cứu của anh ta lại có thể dùng phương thức trời đất xui khiến như vậy thành công vào đúng lúc này!

Vậy mà.

Châu Trạch lại giơ anh ta lên.

Sau đó.

Buông lỏng tay ra.

Cha xứ sửng sốt một chút.

Bản thân mình cứ giành được tự do như vậy sao?

- Ách... ...

Thế nhưng ngay sau đó.

Thi thể bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, anh ta hé miệng, bên trong lộ ra răng nanh màu đen trực tiếp cắn nuốt linh hồn của tên cha xứ kia, sau đó điên cuồng cắn xé.

Thậm chí cả chuyện kêu lên một tiếng thảm thiết cha xứ cũng không kịp kêu lên, đã bị thi thể của mình dùng phương thức cực kỳ hung ác cắn xé tới hồn phi phách tán!

Sau khi ăn xong.

Thi thể lại ngẩng đầu, nhìn Châu Trạch,

Hai người, cứ nhìn nhau như vậy.

Sau đó.

Thi thể lặng lẽ khom lưng.

Một gối.

Quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK