Trông có vẻ rất sung sướng.
Chỉ có điều chờ khi Hứa Thanh Lãng cũng xuống nước, lão đạo lại cảm thấy có chút ganh ghét.
Đúng vậy, nếu như người tới là một cô gái có lẽ lão ta sẽ không đố kị, nhưng đối phương lại là một người đàn ông.
Làn da vô cùng mịn màng kia, lại thêm hai chân vừa mềm mại lại vừa thon dài, dung nhan sau khi xuống nước còn hơi mông lung, lão đạo theo bản năng dùng khăn tắm che đậy vị trí nào đó.
Sau đó lão cúi đầu, lẩm nhẩm một chút Tâm kinh của Đạo gia.
Xong rồi.
Xong rồi.
Anh danh cả đời này của lão sắp bị hủy rồi.
Nhìn làn da cùng tư thái của Hứa nương nương, lại nhìn vóc người khô gầy lồi ra cả xương sườn của mình, da thịt giống hệt cây khô sần sùi, lão đạo lại lặng lẽ cảm thán một tiếng thật là năm tháng thúc người già.
Nhớ ngày đó bản thân mình vừa xuất gia, mấy cô gái đi hành hương có ai mà không tán thưởng một tiếng, đạo sĩ này thật đẹp trai?
Năm tháng đúng là đao mổ heo, đao mổ heo, đao mổ heo.
Lão Hứa cũng hơi xấu hổ, cậu ta thật sự không quen tắm suối nước nóng cùng với người khác. Thật ra rất nhiều người đều như vậy, cũng giống với phòng tắm nam ở trường đại học, có một số nam sinh xấu hổ tới mức nhất định phải mặc gì đó trên người che đậy cẩn thận mới có thể đi vào tắm.
Đợi khi Châu Trạch từ bên trong đi tới, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đồng thời nhìn về phía Châu Trạch.
Lão đạo nghĩ thầm, dựa vào dáng vẻ củi mục của ông chủ, đoán chừng trên người anh có một đống sẹo lồi, cho dù ông chủ không mập nhưng ngày thường ăn ít, lại ít rèn đúc, sau khi cởi bỏ quần áo đoán chừng thân thể còn không tốt bằng mình.
Thế nhưng đợi khi Châu Trạch đi tới, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đều lấy làm kinh hãi.
Chỉ thấy, mặc dù mấy vết thương chưa khép lại trên người Châu Trạch hiện ra rất rõ ràng, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy như anh là vai nam chính trong mấy bộ phim chiến tranh, đồng thời cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, không phải cơ bắp đáng sợ như những tên tập thể hình, thế nhưng sau khi cởi quần áo lại lộ ra vẻ tinh tế cùng điêu luyện, thực sự là sáng mù mắt chó hai tên còn đang ngâm mình trong ôn tuyền.
- Không công bằng.
Lão đạo cảm thấy cạn lời, một người đàn ông cả ngày chỉ biết phơi nắng mặt trời xem báo chí, sau đó nằm ỳ trên đùi của nữ bộc rên rỉ hừ hừ, vì sao có thể có vóc người tốt như vậy?
Thật ra, Châu Trạch biết rõ nguyên nhân, sau mỗi lần bản thân mình mở vô song, tố chất thân thể lại tăng thêm một đoạn, thật sự chẳng cần bản thân mình đi rèn luyện gì cả.
Ba người đều ngồi vào trong ôn tuyền.
Lão đạo bắt đầu bỏ thêm một ít tinh dầu hoa hồng vào trong nước, sau đó thêm một ít cánh hoa, cuối cùng cầm một chiếc khăn tắm lên kỳ cọ cho mình.
Nhiệt độ trong ôn tuyền cũng từ từ dâng lên.
Ngay cả tầm mắt cũng chậm rãi trở nên bắt đầu mơ hồ.
- Ông cho quá nhiều tinh dầu rồi. - Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
- Dù sao cũng là miễn phí mà, ngu hay sao mà không cho vào nhiều một chút. - Lão đạo khinh thường nói.
Ngay sau đó, lão đạo đang tắm kỳ chợt phát hiện có một bàn chân đang nhẹ nhàng cọ xát trên vị trí bắp chân của mình, cái chân kia rất trơn mềm.
Chân của Hứa mỹ nhân sao?
Nhất định là vậy rồi, trên đùi ông chủ có nhiều cơ bắp như vậy, tuyệt đối không thể tạo ra xúc cảm như thế được.
Ha ha.
Aiz.
Ha ha.
Aiz.
Trong lòng lão đạo vạn phần bối rối, lão thực sự không muốn biến thành gay, thế nhưng vào lúc này lão lại không tránh khỏi có phần tâm viên ý mã.
Cái chân kia lại bắt đầu tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong.
Ah.
Ah.
Ồ ồ ồ.
Lão đạo theo bản năng hít sâu một hơi.
Ngay cả âm điệu trong giọng nói cũng thay đổi.
Đúng lúc này, trong bụng lão đạo lại nghiêm nghị, tự nói với mình: - Không được, không được, mình không thể gay, không thể gay!
- Lão Hứa, cậu có ý gì vậy, có thể bình thường lại được hay không? - Lão đạo hướng về phía Hứa Thanh Lãng hô lên.
- Ông có bị bệnh không? - Hứa Thanh Lãng lười biếng đáp.
- Vậy cậu trêu chọc tôi làm cái gì? Cậu có bản lãnh thì đi mà trêu chọc ông chủ đi, lão đạo không dễ bị dụ thế đâu!
- … - Châu Trạch.
- Ai trêu chọc ông vậy?
- Ha ha, còn không thừa nhận!
Lão đạo luồn tay vào trong ôn tuyền, bắt được cái chân kia, dùng sức kéo nó lên, sau đó chính bản thân lão cũng đứng dậy.
Tôi cho cậu không thừa nhận này!
Này thì không thừa nhận này!
- Ha ha, bị tôi bắt được rồi đúng không!
Lão đạo đứng lên, lại phát hiện ông chủ cùng Hứa Thanh Lãng có chút sững sờ mà nhìn lão, mà lần này lão cũng thấy rõ, Hứa Thanh Lãng vẫn còn ngồi ở trong ao, mà giữa mình cùng cậu ta còn có ông chủ ngăn cách, chân của cậu ta không thể nào dài như vậy được.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt.
Nghiêng đầu.
Nhìn thấy bản thân mình nắm trong tay một đoạn…
Bắp đùi…
Một đoạn bắp đùi cứ bị lão đạo chộp trong tay như vậy, khi lão đạo nhìn sang, sợ đến mức quên cả vứt nó đi.
Mà đúng lúc này, Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng cũng cùng rời khỏi ôn tuyền, hai người nhanh chóng vào phòng khách thay quần áo.
Đợi sau khi bọn họ rời đi rồi lão đạo mới tỉnh ngộ lại, vội vàng ném bay bắp đùi kia đi, cố gắng chạy nhanh ra khỏi ôn tuyền. Lão vốn muốn mặc quần áo vào, thế nhưng khi lão nhìn thấy ông chủ cùng Hứa Thanh Lãng trực tiếp mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, lão dứt khoát trực tiếp cầm một cái áo tắm bọc lên người, cùng ra khỏi phòng.
Nói cho cùng lão đạo cũng không phải Hứa Thanh Lãng, lão không có can đảm ở lại bên trong phòng quỷ này một mình.
Bố cục của khu nghỉ dưỡng này rất lớn, giống với một khu biệt thự, mà thảm thực vật trong khu nghỉ dưỡng cũng được bố trí rất tốt, có thể nói rằng sau khi làm xong thủ tục thuê phòng ở khu lễ tân, sẽ có người chuyên phụ trách tiếp khách lái xe chạy bằng điện đưa khách trọ đi vào khu biệt thự khách đã lựa chọn, nếu khách muốn ăn cơm hay muốn ra ngoài có thể gọi điện thoại báo trước để lễ tân phái xe đưa đón.
- Hôm nay trời muốn mưa sao? - Lão đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời bị bao phủ bởi một lớp mây đen thùi lùi, phảng phất như sắp có mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng.
Châu Trạch không đáp, tiếp tục đi về phía trước, Hứa Thanh Lãng thì đi theo sau lưng Châu Trạch, vẻ mặt ngưng trọng.
Sau khi bọn họ trải qua chuyện Ba Làng, đối với bố cục này cũng không phải rất xa lạ nữa, mà bởi vì sinh mệnh lực của lão đạo quá mạnh mẽ, lần trước lão chưa thể đi vào thôn Ba Làng được, vì thế cho tới hiện tại lão vẫn chưa thể cảm nhận được gì cả.
Đại khái đi chừng năm phút đồng hồ, phía trước đã xuất hiện tòa nhà tiếp khách. Khu bên trái của tầng một là phòng ăn, bên trong đã sớm chuẩn bị đủ ngày ba bữa cơm.
Khi ba người Châu Trạch đi vào tòa nhà này lại phát hiện có không ít người mặc đồ tắm như lão đạo đi từ bên ngoài tới, trực tiếp vào trong phòng ăn dùng cơm.
- Ha, xem ra kẻ có tiền đều biết cách hưởng thụ như thế này, chỉ mặc một cái áo tắm đã ra ngoài ăn cơm, thật đủ thú vị.
Ngay từ đầu lão đạo còn cảm thấy hơi xấu hổ, thế nhưng hiện tại lão nhìn thấy tất cả mọi người đều ăn mặc như vậy, cũng cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Châu Trạch đi về phía quầy lễ tân lại phát hiện tất cả nhân viên công tác ở nơi này đều biến mất, ngoại trừ phòng ăn ra những nơi còn lại đều rất vắng vẻ, không nhìn thấy một bóng người.
Cuối cùng, Châu Trạch chỉ có thể lựa chọn đi vào phòng ăn.
- Chào anh, xin mọi người hãy lấy phiếu phòng ra một chút. – Không ngờ nơi này lại có nhân viên phục vụ mặc đồng phục.
Hứa Thanh Lãng đưa phiếu phòng tới, đối phương xoa xoa một chút, nghiệm chứng tình hình căn phòng cùng số người có thể dùng cơm, sau đó gật đầu.
- Chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.
Sau đó, ba người đi vào bên trong.
Bên trong đã có không ít người, phòng ăn được thiết kế theo hình thức tiệc đứng, Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng tìm một chỗ ngồi xuống.
- Ông chủ, hay là tôi đi lấy chút đồ ăn tới để chúng ta lót dạ trước? - Lão đạo đề nghị.
Châu Trạch nhìn nhìn lão đạo, sau đó đưa tay chỉ một người bên cạnh.
Lão đạo nhìn theo phương hướng anh chỉ, phát hiện nơi đó có một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi ăn mấy thứ linh tinh, vẻ ngoài thật không tồi.
Cô gái xinh đẹp bưng ly sữa trước mặt lên uống một ngụm, sau đó chỉ nghe “phù phù” một tiếng, không ngờ tròng mắt của cô gái xinh đẹp ấy lại có thể rớt xuống, trực tiếp rơi vào bên trong ly sữa.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
Sau đó, cô gái xinh đẹp kia đưa tay quấy quấy trong ly sữa, cuối cùng cũng có thể lấy tròng mắt của mình ra, lại nhét vào trong hốc mắt của chính mình.
Lão đạo lại liên tục nuốt hai ngụm nước bọt.
- Còn muốn ăn không? - Châu Trạch hỏi.
Lão đạo lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên cạnh Châu Trạch.
Cảm động quá.