Một ông lão ngồi trên xe lăn, được người hầu đẩy từ trên thuyền xuống biển, mà người hầu này lại là một người phụ nữ, trên mặt cô ấy có che lụa trắng, nhưng từ tư thái và khí chất của cô ấy có thể thấy người phụ nữ này cũng khá quen mắt.
- Ngực của cô ta hơi xệ, ngay cả mông cũng bên to bên nhỏ, thắt lưng lại hơi thô một chút, ông chủ, anh thử nhớ lại thử xem có phải người phụ nữ này trông rất quen mắt không?
Là người phụ nữ kia, chính là người vợ của ông lão.
Trên thuyền có rất nhiều người đi xuống, ông lão ngồi trên xe lăn, phía trên còn treo một bình nước chuyền, hiển nhiên ngày tháng của ông lão này đã không còn nhiều nữa.
Đúng lúc này, trong nháy mắt ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, anh nhìn thấy ở trên du thuyền lại có một cha xứ đi xuống, một cha xứ người Châu Á.
Đúng vậy, không sai.
Chính là con hàng đã trộm mất tro cốt của bản thân mình!
Chỉ có điều, nhìn kỹ lại lại thấy tên cha xứ trước mắt này có vẻ rất trẻ tuổi, da cũng càng trắng hơn bây giờ, gương mặt tròn trịa một bộ dạng tôi là người hiền lành.
Anh ta đi tới bên cạnh người già, người già đưa tay ra hiệu cho người phụ nữ kia lui xuống, sau đó người phụ nữ cũng nghe lời bỏ đi, đi đến vị trí rất xa, có một số lời cô ấy không tiện biết, cô ấy cũng là người rất tự giác cùng biết điều.
Dường như ông lão đang nói gì đó cùng cha xứ, cha xứ ở bên cạnh gật đầu phụ họa.
Sau đó.
Ông lão móc ra một mảnh vảy màu đen từ trong ngực của mình.
Cha xứ nhìn nhìn chiếc vảy này một lát sau đó cúi đầu, nói gì đó ở bên tai ông lão.
Ông lão nghe vậy, trên mặt đầu tiên là lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó lại là vẻ giãy giụa, dường như ông ta đang do dự, bối rối, cuối cùng ông lão nhìn nhìn bình dịch truyền đang treo trên người mình kia, sau đó lại tiếp tục nhìn nhìn cô gái phong tình đang đứng ở phía xa xa.
Ngón tay của ông ta dùng sức siết chặt lân phiến, siết chặt tới mức gân xanh lộ ra.
Sau đó ông ta cắn răng, trên mặt hiện lên vẻ thô bạo.
Đồng thời, gật đầu.
Cha xứ ở bên cạnh hơi khom người.
- Ông chủ, giọng của bọn họ quá nhỏ nên tôi không nghe được.
Bạch Oanh Oanh có chút bất đắc dĩ nói, cô ấy đã rất cố gắng đi về phía trước, cố gắng tới gần nơi lão đầu cùng cha xứ đang nói chuyện với nhau kia, thế nhưng cô ấy đã đi lên phía trước bao nhiêu, khoảng cách giữa hai người kia cùng cô ấy lại kéo dài bấy nhiêu.
Châu Trạch khoát khoát tay.
Nói: - Không cần nghe.
- Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này? - Bạch Oanh Oanh hơi bất an.
- Có thể rời đi. - Châu Trạch cười cười. - Trên thực tế, căn bản là không hề có hải thần gì cả .
Bạch Oanh Oanh cảm thấy không hiểu nổi, nhưng Châu Trạch lại hiểu, đúng vậy, vốn không có hải thần gì cả.
- Hả?
- Không có hải thần, chỉ có một con rắn bị người tưởng lầm là hải thần.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, hô lên:
- Mày không đánh lại tao nhưng mày cũng có thể khiến tao bị thương nặng, cái ảo cảnh này cũng không thể giữ vững được quá lâu, đúng không?
- Nhất là sau khi tao biết mày thật ra không phải hải thần gì cả, lực uy hiếp của ảo cảnh sẽ bị giảm tới 99%, mày cho rằng mày còn có cơ hội giết chết tao ở trong cái ảo cảnh này sao?
- Xì xì xì.
Một con rắn chậm rãi hiện ra từ đất cát ở bên cạnh Châu Trạch.
Tất cả ảo cảnh ở bốn phía cũng bắt đầu bị nghiền nát.
Lúc này Châu Trạch đang ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, mà Bạch Oanh Oanh thì đang đứng bên cạnh Châu Trạch, bốn phía nơi này lại khôi phục bình thường.
- Tôi không muốn dựa vào ảo cảnh này để giết chết anh.
Không ngờ con mãng xà đang bị Châu Trạch dùng móng tay tóm lấy vết thương chồng chất kia lại có thể mở miệng vào lúc này, chỉ có điều giọng nói của nó có chút sắc bén.
- Chậc chậc. - Châu Trạch đưa tay ra vỗ vỗ ở trên đầu rắn, sau đó lại ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nói: - Thật ra ngay từ đầu mày vốn muốn trực tiếp giết chết tao, chỉ có điều mày lại không ngờ tới tao có thể đánh mày thành ra nông nỗi này, cho nên mày mới đổi lại phương thức khác, ngoằn ngoèo hơn.
Cứng rắn không được thì nó đành mềm.
- Ông ta đáng chết. - Mãng xà nói.
- Trong nhà của tao có nuôi một con khỉ, có lẽ chúng mày sẽ có tiếng nói chung đấy. Chẳng qua nhìn bộ dáng này của mày hiển nhiên không thể sống được bao lâu nữa sẽ hôi phi yên diệt, thật đáng tiếc.
- Ông ta đáng chết. – Dường như mãng xà chỉ có thể nói một câu nói kia.
Quả thật con mãng xà này khiến Châu Trạch nghĩ tới Hầu Tử, nghĩ tới quá trình vật lộn của mình cùng con khỉ kia trong bệnh viện lúc trước, cùng với kết cục sau cùng, kể cả chuyện lương tâm của mình cũng vì sự kiện kia mà "bị ăn" mất.
Lựa chọn giống nhau nhưng lần này, Châu Trạch lại lựa chọn lại khác, anh giơ tay lên, rất nghiêm túc nói:
- Người phụ nữ kia không đáng chết.
Mãng xà do dự trong chốc lát, khẽ gật đầu, xem như đã đáp ứng.
Sau đó, Châu Trạch buông tay ra, đưa mắt nhìn sang hướng khác.
Mãng xà gật đầu với Châu Trạch, lưỡi rắn cọ xát trên cánh tay Châu Trạch, sau đó ngọ nguậy thân thể tàn phế của mình bò về phía cầu thang bên kia.
Bạch Oanh Oanh cảm thấy không thể hiểu được, nhìn Châu Trạch hỏi: - Ông chủ, không phải con rắn kia đã cứu ông ta sao, trước đây nó cứu ông ta, vì sao hiện tại nó lại muốn tới giết ông ta?
- Rất đơn giản, 60 năm trước con mãng xà này mới vừa thông suốt, đang tu hành tích lũy công đức, cho nên nó chủ động cứu người trẻ tuổi vì thuyền gặp tai nạn mà trôi dạt lên bờ biển kia.
- Người trẻ tuổi kia sống lại, sau đó làm ăn phát đạt, buôn bán lời được rất nhiều rất nhiều tiền, trở nên rất giàu có lại rất có địa vị, sau đó người trẻ tuổi biến thành người già tật bệnh quấn thân sắp chết đi.
- Người già không muốn chết, ông ta còn có rất nhiều rất nhiều tiền, ông ta còn muốn tiếp tục hưởng thụ nhân sinh của mình.
- Đối với những người khác, ngoại trừ phương pháp dùng y học để chữa bệnh kéo dài tính mạng thì chẳng còn cách nào khác, nhưng đối với người già này lại không giống vậy, lúc ông ta còn trẻ đã từng gặp được 'Hải thần', ông ta coi con rắn đã cứu mạng ông ta là hải thần.
- Cho nên, ông lão định lợi dụng hải thần này để kéo dài tánh mạng cho bản thân mình, ông ta cảm thấy sáu mươi năm trước hải thần đã cứu mình một lần, như vậy mười sáu năm sau hải thần sẽ có thể lại cứu mình một lần nữa.
- Ông ta còn tìm một tên giang hồ thuật sĩ.
Khi nói tới tên cha xứ người Nhật Bản kia, trong mắt Châu Trạch thoáng qua sát ý nồng nặc.
Cái kia vô liêm sỉ này, chờ khi thương thế của mình vừa khôi phục nhất định mình phải giết chết anh ta đi, mặc kệ đến lúc đó có xảy ra chuyện gì đi nữa bản thân mình cũng phải giết chết anh ta!
- Tên cha xứ này đã bày cho ông ta một pháp môn hiến tế tà thần, đó chính là cầm tính mệnh của người thân mình để giúp mình kéo dài tánh mạng.
- A! - Bạch Oanh Oanh kinh hô. - Cho nên mới có vụ người một nhà chết chìm trên du thuyền năm năm trước?
- Không phải cô có thể nhìn thấy tất cả sao, đó đều là người bị ông lão cố ý sắp xếp trở thành vật hiến tế, ông ta đem vợ cả của mình, con trai con gái, cháu trai cháu gái, chắt trai chắt gái, tất cả đều biến thành vật hi sinh để lão kéo dài tánh mạng.
- Vậy sau đó thì sao?
- Lão ta thành công, bởi vì trong tay lão ta có một mảnh lân phiến, hơn nữa tên cha xứ đã bày biện pháp cho lão ta cũng là dạng người có lỗ hổng thì gió mới vào, cho nên, ông ta thành công.
- Cô không phát hiện ra sao, năm năm trước ông lão ngồi trên xe lăn trong tình trạng bất kỳ lúc nào cũng có thể chết đi, thế mà rõ ràng năm năm sau ông ta còn có thể tự mình đi lại, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng “sinh hoạt vợ chồng” cùng người vợ của mình.
- Ông ta đã thành công, thực sự thành công.
- Ý anh là chính con mãng xà này đã đạt thành hiệp nghị cùng ông lão kia? - Bạch Oanh Oanh hỏi. - Vậy tại sao năm năm sau con mãng xà này lại muốn tới giết ông ta?
Châu Trạch lắc đầu.
- Không đạt thành hiệp nghị, mãng xà bị ông ta gài bẫy, bị ông ta kia bẫy tới rất thê thảm, nó vốn đã tu hành được một số năm tháng nhất định, vẫn luôn đi con đường chính đạo, nhưng vì ông lão lấy lân phiến của nó thực hiện màn hiến tế kia khiến nó trực tiếp bị đánh vào danh sách tà thần thiên địa bất dung, những nỗ lực từ trăm năm trước cơ bản đều bị hóa thành tro tàn.
- Giống hệt như một ngụm sữa độc, trong lúc mãng xà mơ mơ màng màng đột nhiên bị sữa độc ấy công phá.
- Thậm chí trước đây con mãng xà này còn có thể vì chuyện đó mà gặp phải tai ương, tốn thời gian năm năm ròng rã mới giải quyết tai ương ấy, sau đó nó không tiếc bất cứ giá nào liều mạng thân tử đạo tiêu cũng muốn đến đất liền tìm lão già kia báo thù!
- Ban đầu là chính nó đã cứu ông ta, nhưng cuối cùng ông ta lại gài bẫy nó.
Bạch Oanh Oanh như có điều suy nghĩ gật đầu: - Cho nên nói, từ đầu vốn đã chẳng có hải thần gì rồi?
- Cái này thì tôi không rõ ràng lắm.
- Ông chủ cứ thả nó đi lên báo thù như vậy sao? - Bạch Oanh Oanh hỏi.
Ý của cô ấy chính là, chuyện Hầu Tử lần trước anh không hề xử lý như thế.
- Tôi bị thương rất nặng, không đánh lại nó, tôi cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm. - Châu Trạch giải thích một câu.
Bạch Oanh Oanh chu mỏ một cái, đưa tay chỉ bản thân mình.
Ý là chỉ một con rắn gần như đã bị anh đập nát, tôi có thể giải quyết được.
- Cô chỉ là một cô bé, ngay cả con chuột con gián còn sợ, làm sao có thể chống lại nó được, đúng không?
Bạch Oanh Oanh nghe vậy, ngầm hiểu.
Lập tức nắm chặt hai tay ôm lấy ngực mình, nũng nịu nói:
- Ứ ừ…
- Đúng là vậy đó.
- Người ta thật sự rất sợ đó.