Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không chơi sao?

Đối mặt với câu hỏi của cô gái.

Châu Trạch cảm thấy cạn lời.

Chuyện này thường chú trọng người tình ta nguyện, hoặc là phải thanh toán tiền xong trước đã, chưa từng nghe thấy còn có thể ép mua ép bán.

Cô trâu bò.

Cô có thể quá giới.

Cô có thể từ sát vách tới trong viện của tôi.

Nhưng cho dù cô có trâu bò hơn nữa.

Lùi một vạn bước mà nói.

Dù tôi vốn chỉ muốn cự tuyệt kiểu già mồm cãi láo, nhưng với cái dáng vẻ chia năm xẻ bảy này của cô… Hiện tại cho dù cô có nguyện ý thì tôi cũng không nguyện ý.

Ông chủ Châu đỡ trán, có chút tổn thương tinh thần.

Nhưng rõ ràng cô gái này còn mang theo vẻ phẫn nộ cực lớn, giờ này khắc này, dòng máu trong ôn tuyền lại thực sự có thể tràn ra, đồng thời, bộ phận thân thể của cô gái vốn đã gãy lìa không ngờ lại có thể từ từ dính vào lại với nhau.

Tốt rồi.

Thân thể ráp lại.

Có thể sử dụng.

Là ý như vậy sao?

Khi tắt đèn đi không phải cũng đều giống nhau sao?

Tối đa không phải chỉ có thể nói mấy lời như “anh đè lên đầu tôi rồi” sao?

Từ nhỏ cha mẹ Trung Quốc đã giáo dục con của họ rằng kiêng ăn là chuyện không đúng, cứ nhìn xem bao nhiêu ông bác nông dân thời cổ đại làm ruộng cực khổ cả đời, tới cuối cùng vẫn không thể lấy được vợ, cô độc đến già.

Trong lòng ông chủ Châu thầm nghĩ, nếu như tùy tâm có thể giải quyết phiền toái trước mắt này, có thể không bao lực bao nhiều thì tốt nhất là không bạo lực bấy nhiêu. Dù sao thì đứng lên lập trường của nhà gái, người ta đã chủ động như vậy rồi, mình là đàn ông, cho dù là vì nguyên nhân gì, chỉ cần mình đẩy người ta ra đều sẽ bị khinh bỉ.

Nhưng nhìn cô gái vừa lắp ráp xong, thân thể vốn đứt rời sau khi lắp ráp vẫn hiện rõ vết máu trên chỗ đứt rời, bốn phía còn có vô số đường vân máu rậm rạp chằng chịt, giống hệt như tranh lụa của Lý Quỳ thêu, vừa nhìn đã thấy vô cùng thê thảm, thuần túy là một con rối hình người xuất hiện.

Xin lỗi.

Tôi cự tuyệt.

Châu Trạch đứng tại chỗ, nhìn cô gái từng bước từng bước tới gần mình, móng trên hai tay Châu Trạch chậm rãi dài ra.

Sau đó.

Người phụ nữ đến gần anh.

Máu loãng bốn phía như nước sôi trào trong nháy mắt xông thẳng về phía Châu Trạch, quả nhiên là thanh thế rất lớn.

Châu Trạch dang hai tay, móng tay quét về phía hai bên, máu loãng trực tiếp bị tách rời, thân thể của cô ấy cũng lập tức bị phân thành hai nửa. Cô gái đáng thương giống hệt như một miếng cao su dẻo, mới vừa vất vả lắm mới ráp lại được, kết quả lại bị Châu Trạch lạt thủ tồi hoa.

Không làm gì được số thủy tinh này thì cũng thôi, không lẽ còn không làm gì được cô sao?

Cô gái bị tách thành hai nửa kia bắt đầu nhúc nhích, gần như đã hợp lại.

Châu Trạch không nói nhảm, móng tay tiếp tục cắt xuống giống hệt như thái rau, trực tiếp xé cô gái kia thành hai nửa một lần nữa. Căn cứ theo nguyên tắc không để bản thân mình quá cầm thú, Châu Trạch nhặt hai nửa đầu của cô gái lên, xoay người trực tiếp đi vào phòng khách.

Có lẽ.

Cô gái cũng khiếp sợ.

Màn lên sân khấu kinh diễm như thế, tuyên ngôn sắc bén như thế.

Đến cuối cùng.

Bản thân mình không khác gì một món ăn trực tiếp dâng lên tận cửa.

Thực sự bị Châu Trạch cắt ra.

Đầu cô gái bị Châu Trạch đặt trên bàn trà, sau đó Châu Trạch châm một điếu thuốc. Thành thật mà nói, lấy thực lực cùng thân phận địa vị hiện tại của Châu Trạch, giải quyết một nữ quỷ nho nhỏ đã không thể nào kích thích khiến anh cảm thấy thoải mái, dù chỉ là một chút.

Nhưng có một vài vấn đề Châu Trạch phải tìm cô ấy hỏi, quan trọng nhất là.

Làm sao mình mới có thể rời khỏi thế giới trong gương chó chết này, đi ra ngoài.

Hai nửa đầu của cô gái sau khi được đặt chung một chỗ lại bắt đầu chậm rãi dung hợp, mà thân thể đang ở bên ngoài phòng khách cũng bắt đầu ngưng tụ, thân thể không đầu ở bên ngoài phòng khách không ngừng đi dạo lung tung, giống hệt như muốn đi vào nhưng lại không dám.

Sau khi đầu của cô gái phục hồi như cũ, nó vẫn nằm trên bàn trà, tiếp tục trừng mắt nhìn Châu Trạch, nhưng sự phẫn nộ trong ánh mắt đã giảm bớt đi rất nhiều, thay vào đó là một loại kiêng kỵ.

Tục ngữ nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, quỷ cũng là như thế.

Ông chủ Châu có thể tính là người duyệt quỷ vô số, mà cho dù là mấy câu chuyện về quỷ quái cũng đã nghe không ít, mà đối với những chuyện cô gái này đã gặp phải khi còn sống, anh đã đoán được một số.

Bị cưỡng hiếp.

Còn bị phanh thây.

Cuối cùng bị vây ở chỗ này biến thành một vong hồn trong gương, hẳn là như vậy.

Cô ấy liều mạng chà xát tẩy rửa thân thể của chính mình, là vì muốn dựa vào hành động này để có thể đạt tới một loại ám thị tâm lý cùng an ủi, để bản thân mình cảm giác rằng thân thể mình vẫn sạch sẽ.

Một cô gái Nhật Bản đáng thương cảm.

Loại thương cảm này chẳng phân biệt biên giới.

Thông thường quỷ vốn là vật hình thành từ sự cực đoan hóa kia, trên thực tế, người quá hờ hững như anh không có tư cách trở thành quỷ dừng lại ở dương gian, những người sống một cuộc đời cá muối hay một đời phật tử, tất cả đều đang ngoan ngoãn xếp hàng trên đường hoàng tuyền phía trước.

Đứng ở góc độ của quỷ sai, quỷ có thể dừng lại ở dương gian cơ bản đều là kẻ khó đối phó, là những thành phần không nghe lời thích chống đối giáo viên trong lớp học.

Cho nên, khi cô ấy giận lây sang bản thân mình, cho dù mình có nói đạo lý với cô ấy cô ấy cũng sẽ không nghe lọt tai, sẽ chẳng có tác dụng gì.

Lần trước mình gặp phải con thủy mãng báo thù, kể cả rất nhiều những chuyện khác nữa, thật ra Châu Trạch đã từng gặp qua không ít vong hồn "có ủy khuất có oan khuất", nhưng nếu Châu Trạch không có móng tay không phải quỷ sai, sợ rằng Châu Trạch còn chẳng có tư cách thương xót cho bọn họ mà sẽ biến thành vật hi sinh dưới tâm tình phẫn nộ của bọn họ.

- Bọn họ không phải do tôi thả, trên thực tế, tôi cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại bị kéo vào nơi này.

Châu Trạch phun ra một vòng khói về phía cô gái, tiếp tục nói:

- Tôi đã nói rồi, tôi có thể báo thù giúp cô nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nói cho tôi biết bí mật của nơi này, cộng với phương pháp rời khỏi cái nơi quái quỷ này.

Cô gái tiếp tục dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Châu Trạch, Châu Trạch không để ý tới quá nhiều, tiếp tục hút thuốc.

Chờ một lát.

Đại khái khoảng mười lăm phút, thân thể của người phụ nữ không đầu bên ngoài chậm rãi ngồi xuống, hai tay cô ấy ôm lấy đầu gối của mình, dựa lưng vào cửa sổ sát đất bên ngoài phòng khách, thoạt nhìn rất cô đơn lẻ loi.

Mà trong hai tròng mắt của cô gái cũng không còn tia sáng giận dữ như vừa rồi, ngược lại còn chảy một dòng nước mắt.

Châu Trạch rút khăn tay trên bàn trà ra đưa cho cô ấy lau nước mắt, đồng thời an ủi:

- Đừng khóc, khóc là không xinh đâu.

- Hứa Thanh Lãng tôi.

- Sẽ rất đau lòng.

Cho nên nói, khi làm ra chuyện hèn hạ bẩn thỉu gì cần phải báo tên của bạn tốt ra.

Tỷ như khi nhìn lén con gái tắm.

Tỷ như rõ ràng bản thân mình vừa cắt cô gái này ra không khác gì cắt đồ ăn, thế nhưng chỉ một lát sau bản thân mình lại có thể giả mù sa mưa đi lau nước mắt cho cô ấy.

Tỷ như sau khi làm xong loại chuyện “băng thủy nhu tình” ở hội sở, kỹ thuật viên xuất hiện đưa mình một tờ báo cáo để mình viết đánh giá, nhưng nhất định phải lưu lại chữ ký.

Vào lúc này.

Lưu lại tên của mình là chuyện rất không lý trí.

- Bọn họ... đã đi rồi.

Cô gái nức nở nói.

- Vài người? - Châu Trạch hỏi.

- Ba, ba người.

- Ah. - Châu Trạch gật đầu. - Vậy bọn họ chết như thế nào?

Nếu như cô gái này bị ba người kia sát hại, vậy ba người này lại chết như thế nào?

Hẳn không có chuyện cô gái mới bị bọn họ sát hại lập tức biến thành lệ quỷ, sau đó báo thù thành công, đúng không?

Nếu như cô ấy báo thù thành công, cô ấy đã không có oán niệm lớn tới như vậy.

- Bọn họ bị ma quỷ chọn trúng. - Trong đôi mắt của cô gái dần hiện ra một vòng mê man. - Bọn họ bị ma quỷ chọn trúng...

- Cô có thể nói cụ thể hơn một chút được không, chúng ta không phải đang làm thơ đâu. - Châu Trạch nhắc nhở.

- Là ma quỷ, chính là ma quỷ, chính là ma quỷ! ! !

- Được rồi, là ma quỷ, là ma quỷ. - Châu Trạch có chút bất đắc dĩ. - Còn có điều gì khác không? Nói tường tận tình huống khi cô gặp chuyện không may cùng với tình huống sau đó cho tôi biết.

Châu Trạch đưa tay móc móc, lấy chứng nhận quỷ sai của mình ra đưa đến trước mặt cô gái lắc lắc.

- Cô có thể coi tôi như cảnh sát.

Ánh mắt cô gái bắt đầu do dự nhìn quanh bốn phía.

Châu Trạch cũng nhìn khắp bốn phía theo cô ấy, hỏi: - Làm sao vậy?

- Nơi này là nơi đã bị gương bao phủ, mà gương không chỉ có thể phản chiếu hiện tại, nó còn có thể ký ức phản xạ quá khứ.

- Thấy thế nào?

Khóe mắt cô gái lại nhỏ thêm vài giọt nước mắt, chỉ có điều lần này nước mắt còn chưa rơi xuống đã bốc hơi sạch ngay giữa không trung, tạo nên một quầng sáng mơ hồ, ngay tiếp đó thủy tinh chung quanh đồng thời bắn ra tia sáng khác thường.

Cảm giác này giống hệt như bản thân đang ngồi trong studio, bốn xung quanh dường như đều bị phủ kín một tầng bụi bặm màu trắng, khiến xung quanh trở nên mông lung không chân thực.

Mà điều khiến Châu Trạch bất ngờ là rõ ràng bản thân mình còn có thể nghe được giọng nói, thứ được ghi lại trong cái gương này không chỉ còn là những hình ảnh đơn giản nữa.

Trên ghế sa lon trước mặt Châu Trạch có một người đàn ông tóc húi cua thấp bé, tuổi còn chưa tới ba mươi đang ngồi ở chỗ kia hút thuốc, hai chân anh ta đặt trên bàn trà.

Đây là hình chiếu, ghi chép những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

"Bịch" một tiếng.

Cửa bị nặng nề đóng lại.

Lại có thêm hai người đàn ông đi tới, thoạt nhìn hai người đàn ông này lại càng trẻ tuổi hơn, có thể chỉ mới chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trong tay bọn họ cầm hai túi ny lon lớn, một người trong đó đội mũ lưỡi trai, mà một người khác thì để mái tóc dài trông rất có hơi hướng của người theo nghệ thuật.

Mũ lưỡi trai cùng người đàn ông tóc dài ngồi đối diện tên đầu húi cua, hai người đặt thứ bọn họ mang tới ở bên cạnh.

Mũ lưỡi trai chỉ thẳng vào tên đầu húi cua đang ngồi buồn bực hút thuốc ở vị trí đối diện, sau đó cười cười nói với người đàn ông tóc dài bên cạnh:

- Lúc trước tôi đã nói gì? Hôm nay đội chủ nhà thua cầu, hiện tại chắc chắn là tâm tình của anh ta đang không tốt chút nào, ha ha ha...

- Cười mẹ mày, cười cười cười… chỉ biết cười!

- Hôm nay vốn có thể thắng đội Giang Tô, cmn!

- Sân nhà Kim Lăng của bọn họ hôm nay quá tà, kết quả chúng ta chỉ có thể đá được mấy quả vào cột dọc của cầu môn, mà bọn họ chỉ tùy tùy tiện tiện cũng có thể đá vào, quả thực là tức chết người.

Đầu húi cua trực tiếp chỉ vào mặc tên mũ lưỡi trai mà mắng, hiển nhiên, tâm tình của anh ta thật sự không tốt chút nào.

- Không phải chỉ là đội bóng thua thôi sao, có gì ghê gớm đâu, không phải Barcelona cùng Real Madrid cũng từng thua sao?

Mũ lưỡi trai khinh thường nói một câu, sau đó anh ta mở túi ra: - Đến đến, chúng ta nhậu một bữa, tôi còn mang theo rượu nữa này.

Trong túi này có để quần áo bị mũ lưỡi trai lấy ra, sau đó lấy một bộ đưa cho tên đầu húi cua trước mặt.

Đầu húi cua nhận lấy quần áo, ba người bắt đầu thay quần áo.

Ba bộ quần áo này là quân trang của quân Nhật, sau khi xem đủ loại phim tài liệu phim chiến tranh, bách tính Trung Quốc thật sự đã quen thuộc bộ quần áo này tới không thể quen thuộc hơn nữa.

Đầu húi cua chỉnh sửa lại cổ áo của mình một chút, sau đó còn soi soi gương, có vẻ rất thoả mãn, lại sau đó dường như anh ta đã nghĩ tới điều gì, nói thẳng:

- Mẹ nó, hai người nói thử xem.

- Nếu năm đó người Nhật Bản giết nhiều thêm một ít người ở Kim Lăng, giết sạch đám ngốc kia, có phải ngày hôm nay đội bóng của tôi sẽ không thua không?

- Tốt nhất là giết hết đám người ở Kim Lăng đi, từ đó Kim Lăng sẽ chẳng còn đội bóng nào nữa, mà tâm tình của lão tử hôm nay cũng sẽ không kém như vậy, vốn có thể hội tụ với bọn mày thật vui vẻ.

Người đàn ông tóc dài gật đầu nói:

- Đúng vậy, trước đây nếu không phải nước Mỹ âm hiểm quá mức, hiện tại chúng ta đã sớm là công dân Nhật Bản, hiện tại còn phải ở cùng một chỗ với cái đám này.

- Nghĩ tới chuyện trước đây đi học chung với bọn nó, bây giờ còn phải đi làm chung với bọn nó, tôi đã cảm thấy chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang