Chuyện này đã kết thúc, phần biển rộng mênh mông cùng với hải đảo lúc trước phảng phất như chỉ là giấc mộng Nam Kha, chung quy, mọi chuyện đã kết thúc.
Yêu tinh quỷ quái, thật ra nói khó nghe một chút chính là thứ không thể tới nơi thanh nhã, nếu không thế giới này đã không do "con người" đóng vai chính, nhưng những người thiếu thốn trên phương diện nhân tính nói cho cùng lại chính là người cho bọn họ có không gian sinh sống, thậm chí, có một số người còn thích tự tìm đường chết cho bản thân mình.
Châu Trạch không rõ rốt cuộc bản thân nên đi vào thế giới quan của quỷ hay đi vào thế giới quan của người, trên thực tế có nhiều khi, anh cảm thấy rất mơ hồ đối với định vị của mình, vì vậy cũng có rất nhiều lúc anh chỉ coi bản thân mình như một quần chúng vây xem.
Anh nhìn hoa nở, nhìn hoa rơi, nhìn người cười, nhìn quỷ khóc.
Chuyện gì cũng vậy, chỉ cần thấy nhiều rồi cũng sẽ chết lặng.
Châu Trạch để Bạch Oanh Oanh dìu mình lên lại tầng hai, mọi thứ nơi này đều không có thay đổi gì, mà lúc đi vào phòng trên tầng hai, Châu Trạch vẫn thấy ông lão kia đang nằm trên ghế salon ngủ say, giống hệt như lúc trước.
Bạch Oanh Oanh có chút khó hiểu, hỏi: - Ông ta không chết sao?
Không lẽ con mãng xà kia bị Châu Trạch đánh cho hấp hối rồi, kết quả nó không thể giết ông ta được?
Châu Trạch lắc đầu, người đã chết, luồng khí đen trên ấn đường của ông lão căn bản là không thể che giấu được, mặc dù ông ta không tử vòn trong nháy mắt hay trong thoáng chốc, thế nhưng chỉ vài ngày sau, ông ta sẽ phải chết đi theo một phương thức cực kỳ thống khổ, nhận hết dằn vặt đau đớn.
Người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, làn váy xốc lên lộ ra một mảng lớn phía bên trong.
Châu Trạch nhìn chằm chằm một hồi.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh bĩu môi.
Sau đó Châu Trạch đi qua, giúp người phụ nữ kia chỉnh sửa quần áo một chút, bọn họ đều đang ngủ say, mà rất nhiều chuyện đã xảy ra trước đó đối với bọn họ chỉ như một giấc mộng dài, thế nhưng số mệnh của hai người bọn họ lại đã sớm xảy ra nhiều thay đổi biến hóa.
Châu Trạch lại đi vòng vo hai vòng ở trong căn phòng này, sau đó anh phát hiện nửa thân rắn ở phía sau bức tường, là con rắn nhỏ màu xanh, giờ khắc này nnos đã biến thành rắn khô.
Hơn nữa dường như cửa căn nhà này cũng có gì đó không đúng, phía trên có khắc không ít đường văn kỳ quái, Châu Trạch để Bạch Oanh Oanh giúp anh ghi lại tất cả những đường văn này.
Sau đó, Châu Trạch cũng không có ý định đánh thức người phụ nữ kia dậy hỏi chuyện phần tiền còn lại, anh cùng Bạch Oanh Oanh trực tiếp rời khỏi.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, đại khái qua một tuần lễ, Hứa Thanh Lãng mới có thể thoát khỏi bầu không khí của một đêm khủng bố kia, bắt đầu có trách nhiệm với ba bữa cơm của đám người trong tiệm.
Lại thêm mỗi lúc trời tối trong phòng sách lại có một hai con quỷ tới cửa làm ăn, có thể nói với ông chủ Châu, những tháng ngày này có thể nói là vô cùng phong phú, quan trọng nhất là thân thể anh đã phục hồi gần được phân nửa.
Có một số việc vốn nên giải quyết, cũng nên tạo lịch trình cho nó thôi, tỷ như cái tên cha xứ bắt đầu nhảy nhót từ năm năm trước kia cũng nên xuống địa ngục rồi.
- Hẹn Lâm Khả trưa mai tới tiệm gặp mặt. - Châu Trạch quay qua nói với Bạch Oanh Oanh đang châm trà cho mình.
- Vâng. - Bạch Oanh Oanh lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, hỏi: - Ông chủ, ông gọi cô ấy đến là định đi tìm tên cha xứ kia rồi sao?
Châu Trạch gật đầu, tuy nguyên nhân chủ yếu khiến một nhà ông lão kia tử vong vẫn là vì bản thân ông ta "bị ma quỷ ám ảnh", quá ích kỷ, nhưng rõ ràng trong chuyện này tên cha xứ kia cũng có công “thôi động” không ít.
Hơn nữa đối phương còn dám trộm tro cốt của mình, khoản nợ này khẳng định phải đòi lại.
- Ông chủ, dường như anh đã quên mất một chuyện rất quan trọng. - Bạch Oanh Oanh nhắc nhở.
- Chuyện gì?
- Phần tiền còn lại đó, còn phần tiền 8 triệu người ta chưa trả đấy.
- Ha ha.
Châu Trạch cười một tiếng.
- Ông chủ, anh không thể bỏ qua như vậy được, không thể chỉ vì thấy nhan sắc của người ta mà không cần tiền nữa, dù gì đẹp cũng chẳng thể biến thành cơm ăn được.
- Có một trăm vạn tiền đặt cọc kia đã đủ cho chúng ta tiêu xài một thời gian dài rồi, lúc trước không phải cho cô mượn tiền rồi cũng không đòi lại sao? Hay là cô lấy một hai vật bồi táng ra chuộc lại đi.
- Không phải, ông chủ, làm gì có người nào sống qua ngày như anh? Không quản lý việc nhà thì không biết gạo muối mắc cỡ nào, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua khoản tiền tám triệu này được chứ? Ngày tháng sau này biết phải sống thế nào đây?
- Là 8 triệu đấy, không phải 800 đồng đâu!
Bạch Oanh Oanh trưng ra dáng vẻ quả nhiên đàn ông đều là người không thể dựa vào được.
- Ông chủ, trên báo có tin mới! – Lão đạo mới vừa lau sàn xong cầm một tờ báo đi tới.
Ông lão kia chết rồi, trên báo viết có rất nhiều người đi phúng viếng ông ta, nguyên nhân cái chết của ông ta chính là vì bệnh nặng, không vượt qua được.
Khi ông ta còn sống cũng là người có thể diện.
Lễ tang của ông ta cũng rất phô trương, rất long trọng, thật ra thế giới này chính là như vậy, rất nhiều người khi còn sống có thể phong quang vô hạn, nhưng ai biết trong âm thầm người đó đã làm chuyện ghê tởm gì chứ, trước một vai sau một vai, loại người này ngược lại đã sớm khiến dân chúng cảm thấy chết lặng.
- A!
Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên kêu một tiếng!
- Làm sao vậy? - Châu Trạch vừa lúc bưng trà tới, bị một tiếng hét này của cô ấy làm giật mình, mà nước trà trong ly cũng bị sánh ra ngoài.
- Anh xem tin này đi ông chủ. - Bạch Oanh Oanh chỉ vào trang báo kia, nói.
Châu Trạch nhìn sang, tiêu đề là:
- Góa phụ phú hào từ thiện toàn bộ tài sản.
Là người phụ nữ kia, không ngờ lại có thể quyên góp toàn bộ tài sản mà mình kế thừa ra ngoài.
- Vì sao cô ấy lại làm vậy? - Bạch Oanh Oanh có chút khó hiểu.
Sau đó, Bạch Oanh Oanh lại nhìn về phía Châu Trạch đang vô cùng bình tĩnh, hỏi: - Ông chủ, anh đã sớm đoán được rồi sao?
Châu Trạch lắc đầu.
- 8 triệu đó, 8 triệu củ anh cũng đã được hiến cho công trình hy vọng rồi.
- Quyên rồi thì thôi.
- Ông chủ, cái gì gọi là quyên rồi thì thôi?
- Thứ mà cô ấy quyên chính là tiền đấy, cũng không phải tám triệu tinh trùng.
- Hơn nữa, ông chủ à, chúng ta cũng là người nghèo đến nỗi không có mùng tơi mà rớt, tôi còn muốn mua thêm một ít vật bồi táng đấy, hay anh cũng quyên cho tôi một chút đi?
Bạch Oanh Oanh vừa nói tới vật bồi táng lại bắt đầu giả đáng yêu.
- Cái gì 8 triệu? - Hứa Thanh Lãng bưng ly cà phê đi tới.
- Chính là vị khách nữ rất có tiền trước kia đó, trước đây cô ấy nói sau khi ông chủ giải quyết được phiền phức của cô ấy sẽ trả thêm cho ông chủ tám triệu nữa, kết quả sau khi chồng của cô ấy chết đi cô ấy lại quyên hết tài sản kế thừa được. - Bạch Oanh Oanh giải thích cho Hứa Thanh Lãng.
- Khoa trương như vậy sao? - Hứa Thanh Lãng cũng sợ hết hồn, con số được quyên tặng kia chẳng phải tính theo đơn vị trăm triệu chứ chẳng đùa.
- Ha, xem ai tới này.
Lão đạo chỉ vào cửa nói.
Nơi cửa có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy váy dạ hội màu đen, trên mặt còn che lụa đen.
Bộ trang phục này thật sự rất quen thuộc.
Đây là trang phục mà người phụ nữ vẫn thường mặc khi để tang người thân.
Người phụ nữ ấy đi đến, khẽ gật đầu với Châu Trạch rồi mới nói: - Tôi muốn quay lại quê hương sinh sống, phần tiền còn lại của anh… thật xin lỗi.
- Này, cái gì gọi là thật xin lỗi? Cô có biết ông chủ nhà chúng tôi nghèo tới cỡ nào không? Ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không có mà phát, vậy mà cô còn nuốt mất tám triệu của cậu ấy.
Lão đạo trực tiếp vênh váo nói.
- Lão đạo, sàn nhà ô uế rồi.
- Gì?
Sau đó, lão đạo nhìn thấy Châu Trạch làm bộ muốn đổ nước trà trên bàn xuống đất, lão lập tức thức thời mà câm miệng không nói thêm điều gì nữa.
- Thực sự xin lỗi, hẳn anh cũng sẽ không để ý, đúng không? - Người phụ nữ nhìn Châu Trạch nói.
- Tôi không để ý, tôi chỉ hi vọng sau này điều kiện cuộc sống của tôi khá giả hơn, có thể lên du thuyền nướng đồ ăn thì cũng có thể sóng êm biển lặng mà quay về.
- Anh lại nói đùa rồi.
Người phụ nữ xoay người, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, dường như cô ấy cố ý qua đây chỉ vì để nói mấy lời như vậy.
Mà vào lúc này rốt cục Hứa Thanh Lãng cũng phục hồi tinh thần lại, quá giống, thực sự quá giống, tuy rằng cô ấy mang lụa đen che mặt thế nhưng giọng nói cùng thân hình của cô ấy, thật sự giống người phụ nữ kia như đúc!
Lúc này Hứa Thanh Lãng cũng muốn đuổi theo cô ấy, nhưng tay cậu ta lại bị Châu Trạch gắt gao nắm lấy.
- Anh làm gì vậy? - Hứa Thanh Lãng quát lên với Châu Trạch.
- Mặc kệ cậu và cô ấy có quan hệ gì, nhưng tốt nhất là cậu đừng đi theo.
- Không thể nào, có một số việc tôi phải hỏi cô ấy cho rõ ràng! - Hứa Thanh Lãng kiên trì nói.