Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật sự là tràn đầy cảm động.

Đây là lần đầu tiên ông chủ không cố ý bịp mình, còn cố ý nói cho mình biết những thứ này không thể ăn!

Có lẽ bình thường lão bị "đùa giỡn" miết quen rồi, lúc này Châu Trạch hành động như vậy trái lại càng khiến lão đạo cảm kích Châu Trạch hơn, thật sự là trước đây lão đã phải ăn quá nhiều thiệt thòi....

Kể cả chuyện ăn bánh bao lần trước, thiếu chút nữa đã lấy luôn nửa cái mạng già còn lại của lão đạo, chẳng qua chuyện lần đó có vẻ không thể trách ông chủ được.

- Nơi này có đại quỷ sao? - Hứa Thanh Lãng thấp giọng hỏi.

Châu Trạch lắc đầu, anh cũng không rõ ràng lắm, chuyện Ba Làng lần trước là vì bị chiếc nhẫn đồng xanh này ảnh hưởng, hiện tại chiếc nhẫn đồng xanh này còn đang nằm trên tay mình, bình thường ở trong tiệm anh vẫn để Bạch Oanh Oanh đặt nó trong phòng ngủ cho bảo đảm, mà mỗi khi ra ngoài nhất định anh sẽ mang nó theo, chỉ sợ lúc nào đó cần dùng tới thì có để dùng luôn.

Về phần sách Âm Dương kia, Châu Trạch không thể nào mang nó theo bên người, ngộ nhỡ gặp người bạn nhỏ nào đó nó lại chấn động vài cái, vậy bản thân mình rốt cuộc có cứu hay không đây?

- Cứ ngồi xem tình hình trước đã.

Châu Trạch đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, trên đó đã có một lớp mồ hôi.

- Độ ẩm trong không khí nơi này thật lớn. - Châu Trạch nói.

Hứa Thanh Lãng gật đầu: - Tôi cũng cảm thấy như vậy, giống hệt như bản thân đang còn ngâm trong suối nước nóng.

Lão đạo ở bên cạnh chỉ ngồi nghe, vừa nghe vừa đảo mắt nhìn khắp chung quanh. Lão nhìn thấy thanh niên ngồi bàn đối diện vừa ăn mì sợi vừa cắn ngón tay của mình, coi ngón tay của mình như tỏi vậy, ăn tới vô cùng ngon lành.

Sau đó lão lại nhìn thấy đầu bếp đang bên kia đang dùng cánh tay của mình quấy quấy trong nồi bún gạo, ngay cả đổ bún gạo ra tô cũng dùng cánh tay của mình bốc, dù cánh tay đã bị bỏng tới đỏ bừng ông ta cũng không sợ hãi.

Trời ạ.

Lão đạo chỉ nhìn một chút lập tức không dám nhìn thêm nữa, cúi đầu.

Lặng lẽ rơi vào trạng thái trầm tư.

Ngược lại lão cũng không quá hoang mang rối loạn hay sợ hãi, dù sao thì ông chủ cũng đang ở ngay bên cạnh lão, cho dù trời có sập xuống cũng có người chống cho lão.

Thật ra, từ xưa đến nay, phàm là những nơi có quỷ hồn như vậy thường chỉ có thể rơi vào một trong hai loại tình huống.

Một là ở nơi này có đại quỷ tồn tại, cũng tương đối giống với quỷ vương, đương nhiên dưới trướng của quỷ vương phải có vô số loại cô hồn dã quỷ sơn tinh dã quái hội tụ, cũng giống với Bạch phu nhân ngày ấy cùng Hắc Sơn Lão Yêu bên trong Thiến Nữ U Hồn.

Mà một loại khác chính là nơi này bị pháp khí đặc thù nào đó ảnh hưởng, cũng giống như Ba Làng lần trước bị chiếc nhẫn đồng xanh ảnh hưởng mới có thể tồn tại được.

Nếu như chỉ là do pháp khí ảnh hưởng, vậy vấn đề này cũng còn nhỏ một chút, dù sao pháp khí cũng không có yêu ghét, cũng không có trí tuệ gì, nhưng nếu như núi Giang Quân này là pháp tràng của quỷ vương nào đó, vậy thì lớn chuyện rồi.

Cũng không phải Châu Trạch sợ chọc giận tên quỷ vương kia, mà là anh không muốn tăng thêm quá nhiều phiền phức.

Anh tới nơi này đơn giản chỉ vì màn "quỷ điện báo" kia, anh chỉ muốn làm xong kế hoạch bản thân mình đã dự định từ trước. Đương nhiên, nếu như có thể thu hết quỷ hồn ở nơi này, đó là chuyện không còn gì tốt hơn, mà hiện tại, công trạng ông chủ Châu mới trở thành quỷ sai chính thức này rất đáng thương cảm.

- Một nhà ba người đó đã đến. - Châu Trạch nói.

Nơi lối vào, một nhà ba người đi tới, ngồi canh bàn bên cạnh đám người Châu Trạch, con gái ngồi ở vị trí trên cùng, cha và mẹ đi lấy thức ăn.

Sau đó.

Cha và mẹ cô bé mang tới rất nhiều thức ăn.

Một nhà ba người an vị trên ghế, thẳng người hướng về phía đồ ăn trên bàn cơm, vẫn không nhúc nhích.

Bọn họ không có đầu, đương nhiên cũng không thể nào ăn cơm được.

- Là bọn họ sao? - Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.

- Không sai, chính là bọn họ. - Hứa Thanh Lãng gật đầu xác nhận.

Châu Trạch hiểu ý đứng dậy, chủ động đi tới, ngồi xuống vị trí còn trống trên bàn.

- Có thể nói chuyện không? - Châu Trạch hỏi.

Một nhà ba người im lặng không nói.

- Tôi tới giúp các người, nếu các người có thể nói cho tôi biết là ai giết các người, các người muốn tìm đầu của mình đúng không? Tôi có thể giúp các người.

Châu Trạch giải thích một câu.

Một nhà ba người vẫn đang tiếp tục im lặng.

Châu Trạch đưa tay chỉ cô bé kia.

- Cô bé còn trẻ như vậy, nhân sinh chỉ mới vừa bắt đầu đã bị mưu sát, bậc làm cha mẹ như các người chẳng lẽ không phẫn nộ chút nào sao?

Lúc này.

Tay của vợ giơ lên, ngón tay đặt vào bát nước canh trước mặt, bà ấy thấm nước canh xong bắt đầu viết chữ lên mặt bàn.

Châu Trạch cẩn thận nhìn.

Sau đó anh biến sắc.

Không phải bởi vì người phụ nữ này viết ra nội dung kinh thế hãi tục gì.

Mà là vì dường như người phụ nữ này không biết trên ngón tay của bà ấy còn có dính một cọng rau xanh, bà ấy viết một chữ, lá rau xanh trên ngón tay của bà ấy cũng quẹt tới quẹt lui.

Châu Trạch hoàn toàn không thể nhìn hiểu nội dung những chữ này!

Nhưng người phụ nữ vẫn đang nghiêm túc viết, bà ấy muốn báo thù cho con gái mình, nhưng bà ấy viết càng nghiêm túc, Châu Trạch lại càng cảm thấy nhức cả trứng, không thể nhìn hiểu được.

- Chữ mơ hồ quá, lấy cọng rau phía trên ra đã. - Châu Trạch nhắc nhở.

Đúng lúc này.

Quầy phục vụ bên kia có mấy phục vụ viên hô lên: - Giờ ăn đã kết thúc.

- Ào ào.

Đám người đang ngồi ăn đồng loạt đứng lên, mà Châu Trạch cùng mấy người lão đạo cũng theo số đông mà đứng lên, sau đó kể cả đầu bếp cùng phục vụ toàn bộ người trong nhà ăn bắt đầu xếp hàng đi ra ngoài, hết thảy tất cả đều ngay ngắn trật tự, dường như đã được tập luyện vô số lần vậy.

Mà một nhà ba người này cũng giống như vậy, bọn họ đứng dậy đi về phía lối ra.

Châu Trạch đưa tay túm lấy tay của người chồng, nhưng người chồng lại trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể mình. Móng tay Châu Trạch dài ra, nhưng vẫn chẳng có cách nào túm bọn họ lại như trước.

Lần này Châu Trạch thật sự nổi giận, móng tay trên mười ngón tay đồng thời dài ra, khói đen khuếch tán khắp nơi.

Anh đang chuẩn bị gây chuyện.

Không chơi kịch câm với các người nữa!

Chỉ có điều móng tay vẫn thuận lợi với mọi linh hồn thể của anh lúc trước, lúc này dường như lại trở nên vô dụng, đám người xung quanh vẫn đang tiếp tục làm theo ý mình, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Châu Trạch khẽ nhíu mày.

Bọn họ.

Không phải quỷ?

Không phải quỷ, không phải là linh hồn, vậy thì là cái quái gì?

Rất nhanh, người trong nhà ăn đều đã rời đi hết, chỉ còn lại ba người Châu Trạch, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng.

- Ông chủ, vừa rồi cậu làm sao vậy? - Lão đạo đi lên hỏi, vừa rồi lão thấy ông chủ giương vuốt ra, cứ tưởng anh muốn lật bàn rồi, nhưng ai mà ngờ được chỉ là sấm to mưa nhỏ?

- Tên khốn kia không phải vong hồn. - Châu Trạch rất chắc chắn nói.

- Không phải vong hồn thì là cái gì? - Lão đạo cũng bắt đầu ngơ ngác.

- Có thể là một loại tương tự như từ trường, có thể bên trong núi Giang Quân này có một số tài nguyên khoáng sản, dẫn đến từ trường của nơi này phát sinh biến hóa, giống như thiểm điện sẽ ghi lại một số hình chiếu trước đây một thời gian thật lâu vậy. - Hứa Thanh Lãng nói ra suy đoán của mình. – Bất kỳ nơi nào cũng sẽ có quỷ hồn tồn tại, nhưng ở đây lại có nhiều quỷ hồn như vậy, rõ ràng là chuyện không thể nào. Mà hiện tượng dị thường này đã ghi lại vết tích của tất cả quỷ hồn nơi này trong một thời gian rất lâu, từ đó mới khiến chúng ta cảm thấy nơi này có rất nhiều quỷ?

Đúng lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, Châu Trạch nhận điện thoại, vẫn là dãy số không biết tên kia.

Lần này, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại trở nên vô cùng rõ ràng:

- Cứu tôi mau cứu tôi, tôi ở núi Giang Quân, cứu tôi cứu tôi.

- Chúng tôi cũng đang ở núi Giang Quân, con mẹ nó rốt cuộc ông đang ở nơi nào! - Lão đạo trực tiếp quát vào trong điện thoại.

- Bọn họ đến… bọn họ đến đến…

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó chính là một trận tạp âm.

Lại là quỷ điện báo mơ mơ hồ hồ, không có chút tin tức nào có giá trị cả.

Chỉ có điều khi Châu Trạch chuẩn bị cúp điện thoại.

Bỗng nhiên đầu bên kia điện thoại lại lại truyền tới một giọng nói:

- A di đà phật!

- Là con lừa ngốc! - Lão đạo hưng phấn nói. - Con lừa ngốc, có con lừa ngốc ở chỗ này gây chuyện! Rốt cục bần đạo cũng có thể phát hiện chân tướng!

Châu Trạch nhíu nhíu mày, liếc nhìn Hứa Thanh Lãng một cái, sau đó Châu Trạch hỏi: - Có cảm thấy giọng nói vừa rồi kia rất quen thuộc không?

Hứa Thanh Lãng cũng gật đầu: - Đúng là hơi quen tai.

Kế tiếp.

Trong điện thoại lại truyền tới câu nói thứ hai:

- A di đà phật, cuối cùng bần đạo cũng tìm được ngươi rồi, ha ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK