Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ Lâm cũng nhìn thấy Châu Trạch, cô không biết thật ra Châu Trạch vẫn đi theo phía sau xe của cô, có chút ngoài ý muốn.

- Trước đây tôi là lính đặc biệt, thân thủ rất tốt, cứ để tôi xuống phía dưới đi.

Châu Trạch rất bình tĩnh nói.

- Bộ đội đặc chủng? - Đại đội trưởng sửng sốt một chút.

- Ừm, anh đã từng xem phim Chiến Lang chưa? - Châu Trạch hỏi ngược lại.

- Chiến Lang?

Đại đội trưởng đen mặt lại.

Con mẹ anh rốt cuộc anh đang nói bậy bạ gì với chúng tôi vậy!

- Anh cứ đi hỏi cô ấy đi, cô ấy là bà xã của tôi.

Châu Trạch chỉ chỉ bác sĩ Lâm đang đứng bên cạnh.

Đại đội trưởng nhìn về phía bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm bỗng nhiên muốn cười, đây là tình huống gì vậy?

Nhưng cô biết thân phận của Châu Trạch, cũng biết nếu như Châu Trạch nguyện ý tham dự cứu viện quả thật có thể lợi hại hơn người bình thường nhiều, vì thế cô lập tức gật đầu, nói:

- Đúng vậy, anh ấy là bộ đội đặc chủng đã về hưu.

Có bác sĩ bảo đảm, đại đội trưởng cũng yên lòng, lúc này chính là lúc cần dùng người, có người có chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày tham dự hỗ trợ đương nhiên anh ta rất vui lòng tiếp nhận.

Đại đội trưởng lập tức chỉ chỉ nhân viên phòng cháy chữa cháy thấp bé bên cạnh Châu Trạch, nói:

- Hà Lễ, cậu cùng chiến hữu à không đúng, vị đồng chí này cùng xuống phía dưới đi.

- Vâng, đội trưởng.

- Đừng, một mình tôi đi xuống là được rồi, tôi còn chê cậu ta khiến tôi vướng bận. - Châu Trạch nói nhẹ bẫng.

- Tôi sẽ không khiến cậu vướng bận!

Hà Lễ đã buộc kỹ giây an toàn trực tiếp đi qua, thuận theo một lỗ hổng đi xuống phía dưới dưới sự trợ giúp của chiến hữu chung quanh. Trước khi đi xuống còn tàn nhẫn trừng mắt liếc Châu Trạch.

Hiển nhiên, chuyện bản thân bị Châu Trạch khinh thị lúc trước đã khiến anh ta rất phẫn nộ.

Châu Trạch thật sự bất đắc dĩ.

Lão tử đã đi lên vô tư dâng hiến thế rồi còn không thể ngăn cản bước tiến hy sinh của anh sao?

Sau này còn ai nguyện ý làm anh hùng phía sau màn nữa chứ? Quá oan uổng.

Châu Trạch chỉ có thể nhanh chóng buộc dây an toàn cùng nhau xuống dưới, không gian phía dưới thực sự rất chật chội, khoảng cách giữa Châu Trạch cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy tên Hà Lễ kia đại khái hai mét, hai người đều đang tìm một không gian có thể đặt chân xuống, tận lực bắt liên lạc với người đang bị nhốt ở bên dưới.

- Oe oe.

Mới vừa xuống phía dưới không bao lâu, Châu Trạch đã nghe được phía dưới có tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh.

- Ê, này!

Châu Trạch hướng về phía dưới hô lên.

- Chúng tôi ở bên dưới. - Phía dưới có người hô lên.

- Các người đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức đi xuống cứu mọi người ra ngoài, không nên khinh cử vọng động. - Hà Lễ cũng hô lên.

- Chân tôi đã bị đè, con dâu cùng cháu của tôi cũng đang ở dưới này, mọi người hãy đi cứu bọn họ trước, cứu bọn họ trước. - Phía dưới hẳn là một ông già.

- Ông à, ông đừng vội, chúng tôi đang triển khai nghĩ cách cứu viện.

- Bịch.

Phía dưới truyền đến tiếng đồ vật gì đó bị đẩy ra.

Dường như ông lão phía dưới đã nghe được tiếng khóc của cháu mình nên đang cố gắng dùng lực đẩy đồ vật đè nặng trên người mình ra, dự định đi tìm con dâu cùng cháu trai của mình trước.

Nhưng rõ ràng căn nhà ba tầng này đang trong trạng thái bấp bênh nguy hiểm như trứng xếp chồng, ông ấy vừa động đậy khiến toàn bộ bố cục đều bị liên lụy, Châu Trạch có thể cảm giác được xi măng dưới chân mình đang bắt đầu một lần nữa lay động.

- Ông à, ông đừng động, đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức xuống tới rồi, lập tức đến ngay!

Thế nhưng rõ ràng phía dưới còn đang động.

- ĐKM lão bất tử chó chết này, đừng động đậy cho lão tử!

Châu Trạch trực tiếp mắng lên.

Quả nhiên mắng lên hữu dụng hơn nhiều, lão đầu phía dưới lập tức bất động.

Châu Trạch dùng móng tay mình liên tục vặn gãy mấy cây thép cản đường, thậm chí ngay cả khe hở xi măng cũng đều bị anh búng, rơi xuống rất nhanh, ở vị trí cách anh không xa có một người phụ nữ ôm một đứa bé đang nằm ở nơi đó, trên đầu người phụ nữ này đang chảy máu, mặc dù chưa chết nhưng rõ ràng thần trí của người phụ nữ ấy đã không mấy thanh tỉnh nữa.

- Đưa đứa bé cho tôi trước, đứa bé!

Châu Trạch hô lên với người phụ nữ kia.

Ánh mắt người phụ nữ hơi khôi phục chút thanh tỉnh, giãy giụa bò qua đưa đứa bé qua tấm ngăn cho Châu Trạch, cô ấy rất rõ ràng, có thể đưa đứa bé cho người cứu viện mang ra ngoài sớm chừng nào sẽ có thể giúp đứa bé được an toàn sớm chừng ấy.

Châu Trạch tiếp nhận đứa bé, lại cách thép đưa cho Hà Lễ đang ở bên cạnh, hô lên với anh ta: - Anh ôm theo đứa bé lên trước đi.

- Anh ôm đứa bé lên trước đi! - Hà Lễ nói.

- Cút, anh đi lên trước!

Thái độ của Châu Trạch rất rất kiên quyết, có thể cứu người bị nhốt phía dưới ra hay không anh không rõ ràng lắm, thế nhưng nếu như chiến sĩ nhân viên phòng cháy chữa cháy trước mắt này tiếp tục lưu lại bên trong, xác suất rất lớn sẽ không còn mạng nữa.

Hà Lễ bị loại thái độ này của Châu Trạch bức bách, chỉ có thể tiếp nhận đứa bé đi lên theo đường cũ.

Châu Trạch thì tiếp tục dùng móng tay xé mở vật ngăn trở, kéo người phụ nữ kia ra ngoài, sau đó cởi dây an toàn trên người mình ra buộc chặt vào người cô ấy, ra hiệu cho đám người phía trên lôi kéo cô ấy lên trước, đồng thời hô lên:

- Đứa bé lên rồi sao?

- Đứa bé lên rồi, anh ở dưới cẩn thận một chút! - Bác sĩ Lâm ở phía trên hô lên. – Gió lại nổi lên rồi, anh cẩn thận một chút.

Ha ha.

Tuy rằng hai người muốn ly hôn nhưng loại giọng điệu vợ quan tâm chồng này thật đúng là khiến người ta rất hưởng thụ.

Châu Trạch ở phía dưới đẩy người phụ nữ một chút, cuối cùng người phụ nữ cũng chậm rãi bị kéo lên.

Tốt rồi, chỉ còn lại một ông lão.

Châu Trạch đi xuyên qua, nhìn thấy lão đầu kia mang vẻ mặt khổ bức ngồi trên đất, trên đùi ông ấy đang bị một tấm ván đè nặng, hai đầu của tấm ván gỗ này đã bị xi măng đè đến sít sao.

- Đồng chí, đồng chí đi ra ngoài trước đi, tôi không vội, cái nhà này sắp sụp rồi.

Châu Trạch trắng mắt liếc đối phương một cái.

Chính do hành động lộn xộn của ông lúc trước suýt nữa khiến chúng tôi toàn quân bị diệt.

Hiện tại ông lại bắt đầu thắp sáng ánh đèn tâm linh sao?

- Đừng nói chuyện, tôi nghiêng tấm ván gỗ một chút, ông thử xem có thể rút chân ra được không.

- Được.

Châu Trạch dùng móng tay xé mở kẽ hở xi măng, lúc này, đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, Châu Trạch cúi đầu nhìn một chút mới phát hiện, mười ngón tay của mình đã sớm chảy máu.

Cho dù móng tay này có thần kỳ, nhưng nói cho cùng nó cũng không phải máy khoan điện, đối với những thứ như xi măng cốt sắt này nó cũng có chút ăn không tiêu.

- Dùng sức!

Hai tay Châu Trạch nâng tấm ván gỗ.

- Chân của ta ra rồi, ra rồi.

Lão đầu hô lên.

- Có thể động đậy được không?

- Có thể, chân không gãy, có thể động đậy được.

- Đi, thuận theo nơi này, ông leo lên trước, cầm lấy sợi dây thừng kia.

- Anh bị thương rồi, để tôi xử lý vết thương cho anh.

Một nữ y tá xử lý vết thương cho Hà Lễ.

Lúc trước khi xuống dưới Hà Lễ đã bị mấy thứ sắc nhọn phía dưới cạ ra nhiều vết thương.

- Tôi không sao, tôi còn muốn đi xuống cứu người nữa. - Hà Lễ cự tuyệt.

- Anh đừng động, người phụ nữ kia cũng đã đi lên rồi, hiện tại phía dưới chỉ còn một người thôi, anh không cần đi xuống, miệng vết thương của anh nhất định phải được xử lý đúng lúc, nếu không lỡ nó bị nhiễm trùng thì phải làm sao bây giờ?

Nữ y tá rất kiên quyết.

Hà Lễ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể để đối phương xử lý vết thương giúp mình.

Lúc này.

Gió lại nổi lên.

Gió còn lớn hơn trước kia rất nhiều, ngay cả lều vải cũng bị thổi tới "ào ào" rung động, giống hệt như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Hà Lễ bỗng nhìn thấy cái cây phía trước bị gió thổi lay qua lay lại bỗng nhiên rung động, anh ta lập tức đẩy nữ y tá đang xử lý vết thương cho mình ra, xông ra ngoài.

Nữ y tá bị đẩy ngã xuống đất, cả giận: - Anh làm gì thế!

Cái cây kia không thể ngã được, bởi vì phương hướng cây kia ngã xuống chính là phương hướng căn nhà bị sụp, một khi cây này đập xuống, căn nhà ba tầng vốn đang lung la lung lay này sẽ lại sụp đổ lần thứ hai.

Hà Lễ đi qua, đương nhiên rõ ràng tình huống phía dưới kỳ thực không ổn định, mà khu vực chịu lực cũng sẽ không giữ được thăng bằng nữa.

- Két..

Cái cây lớn bắt đầu có khuynh hướng ngã xuống, nó không chịu nổi nữa rồi.

Bốn phía cũng có những người khác chú ý tới điểm này, nhưng bọn họ đều không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn cái cây lớn kia chậm rãi ngã xuống.

Lúc này.

Một bóng người thấp bé vọt ra, anh ta chạy tới phương hướng cái cây lớn ngã xuống.

- Rầm!

Thân cây lớn đập vào trên vai anh ta, cả người anh ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi sau đó quỵ xuống, đầu gối trực tiếp nện trên mặt đất, ngay cả mặt đất cũng bị lõm tới lún sâu xuống, thế nhưng cũng vì có anh ta trì hoãn mà cái cây lớn ấy không trực tiếp đập xuống mặt đất.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy chung quanh cùng các thôn dân lập tức chạy tới bắt đầu ôm lấy cây lớn, tìm mọi cách dịch chuyển nó ra.

Cuối cùng cái cây lớn ấy cũng được mọi người an ổn dịch chuyển tới mặt đất phía bên cạnh.

Nhưng bóng người nhỏ bé té quỵ dưới đất kia.

Lại không đứng lên nổi nữa.

Ông cụ được kéo lên.

Sau đó.

Châu Trạch cũng lên rồi.

Bác sĩ Lâm khóc lóc xông tới ôm lấy Châu Trạch, lúc này toàn thân Châu Trạch đều là bụi đen, nhưng bác sĩ Lâm lại không hề ghét bỏ chút nào.

Đưa tay vỗ vỗ lưng của bác sĩ Lâm, Châu Trạch ra hiệu bản thân mình không sao.

Ngoại trừ móng tay.

Đau quá.

- Hô.

Thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Bác sĩ Lâm bắt đầu kiểm tra thân thể cho Châu Trạch, nhìn xem có vết thương nào cần xử lý hay không.

Châu Trạch thì lại lấy một điếu thuốc bị ép tới biến hình từ trong túi tiền ra, châm lên, hỏi:

- Người nhân viên phòng cháy chữa cháy có vóc dáng nhỏ bé kia đâu?

Anh ta đã đi lên từ sớm, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nhỉ, anh còn không sao, đương nhiên anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Chắc chắn quyển sách này chỉ tương đối giống với gợi ý về cái chết như trong phim điện ảnh thôi, không quá thần bí, có thể thay đổi được.

Bác sĩ Lâm nghe vậy, thân thể bỗng nhiên cứng đờ,

Châu Trạch chậm rãi nhíu chặt lông mày, hỏi:

- Người nhân viên phòng cháy chữa cháy kia đâu?

Khi Châu Trạch đi tới lều vải.

Nhìn thân thể nhỏ gầy bị vải trắng đắp lên kia.

Châu Trạch theo bản năng trực tiếp dùng đầu ngón tay siết chặt điếu thuốc còn đang cháy trong lòng bàn tay, sau đó mạnh mẽ kéo tay bác sĩ Lâm, kéo cô đi về phía xe của mình.

- Anh làm gì vậy, anh đang làm đau em đấy.

- Rời đi với anh, theo anh rời khỏi nơi này đi.

- Em còn phải làm việc, em còn phải tiếp tục cứu người. - Bác sĩ Lâm phản bác.

Ánh mắt Châu Trạch nhìn lướt qua bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm nhìn thấy trong đôi mắt Châu Trạch có vô số tơ máu, rất kinh khủng.

Đồng thời.

Châu Trạch đưa tay ôm lấy đầu của bác sĩ Lâm, áp mặt cô vào vị trí lồng ngực của mình, người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng vợ chồng son đang nói chuyện.

Nhưng Châu Trạch lại nói:

- Không đi cùng anh.

- Hiện tại anh.

- Sẽ giết em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK