Bữa trưa, Châu Trạch ăn không được nhiều, một bộ dạng bản thân mình hoàn toàn không cần phải bồi bổ nhiều, tư thái hàm súc vô cùng kiêu ngạo.
Ngay cả nước ô mai chua cũng uống ít hơn ngày thường.
Ngược lại lão đạo ăn rất nhiều, ăn tới mức điên cuồng, rất có khí khái Liêm Phi tuy già nhưng vẫn còn rất khỏe (1), một bàn đồ ăn, có hơn phân nửa đã rơi vào trong bụng lão đạo.
(1) Câu gốc là: Liêm Pha lão hĩ, thượng năng phạn phỉ, Liêm Pha là một danh tướng thời chiến quốc trong lịch sử TQ.
Chờ đến chiều, lão đạo lập tức không nhịn nổi nữa đưa mắt nhìn về phía bên ngoài phòng đọc sách, hẳn là lão đã tâm viên ý mã chuẩn bị ra ngoài gieo hạt giống.
Dù sao thì hiện tại công việc quét tước phòng sách cũng có Spider-Man hoàn thành, quả thật lão có thể buông lỏng hơn rất nhiều.
Chẳng qua, chờ đến ba giờ chiều, điện thoại của Châu Trạch lại reo lên.
Trên màn hình hiện lên một số điện thoại lạ, Châu Trạch nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn:
- Mau cứu tôi... ... Mau cứu tôi... ...
Châu Trạch hơi nghiêng đầu, đưa di động cách lỗ tai mình xa hơn một chút.
Bởi vì tạp âm ở bên đầu điện thoại kia thực sự là quá lớn, giống hệt như có mấy quả pháo nhỏ đang nổ vậy.
- Ai đó? - Châu Trạch lại hỏi một tiếng.
- Tôi ở núi Giang Quân, cứu tôi... ... Mau cứu tôi... ...
- Đùng!
Châu Trạch trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại di động lên bàn, một lần nữa bưng cà phê lên uống một ngụm.
Hứa Thanh Lãng đang ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch, tùy ý hỏi: - Điện thoại của ai vậy?
- Chắc ai đùa giỡn thôi, là điện thoại cầu cứu.
- Nếu thật sự là thực thì sao? - Hứa Thanh Lãng cười cười hỏi.
- Người đó nói ở núi Giang Quân, nhưng nơi đó xa quá, chẳng muốn đi.
Ông chủ Châu là một người sợ phiền toái, có thể ngồi trong tiệm sách chờ khách tới cửa, tại sao còn phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi làm gì?
Châu Trạch thậm chí còn chẳng muốn suy nghĩ tới tình hình thực tế của người gọi điện thoại cầu cứu, cũng không có thời gian rảnh rỗi đi xác nhận xem rốt cục anh ta cần cứu trợ thật hay giả. Anh vốn không phải thượng đế, cũng không phải cảnh sát có thể bay trên trời, nơi nào cần anh anh sẽ tới nơi đó.
- Ông chủ, bần đạo muốn ra ngoài mua chút đồ dùng hằng ngày.
Lúc này lão đạo đi tới bên cạnh Châu Trạch xin nghỉ.
Châu Trạch vừa mới chuẩn bị gật đầu đáp ứng, ai ngờ di động lại vang lên, vẫn là dãy số không biết của ai kia.
Châu Trạch dứt khoát nhấn nút nghe:
- Ai vậy?
- Cứu tôi... ... Mau cứu tôi... ... Tôi ở núi Giang Quân... ... Bọn họ muốn giết người... ... Muốn giết người... ... núi Giang Quân... ... núi Giang Quân... ...
Giọng nói trong điện thoại lần này đã rõ ràng hơn lần thứ nhất không ít, nhưng tạp âm trong điện thoại vẫn rất nhiều.
- Cứu tôi... ... Mau cứu tôi... ... Tôi ở núi Giang Quân... ... Bọn họ muốn giết người... ... muốn giết người... ... Đứa bé... ... Người phụ nữ... ... Bọn họ là đao phủ... ... Đao phủ... ...
Hứa Thanh Lãng cùng lão đạo đưa mắt nhìn nhau, nếu như nói đây là trò đùa dai, thật ra cũng rất có khả năng, nhưng bình thường căn bản là không có người nào chú ý tới điện thoại cá nhân của Châu Trạch, trừ mấy người bọn họ ra gần như không có ai liên hệ với Châu Trạch nữa, ai lại buồn chán đến mức đi sắp xếp một trò đùa dai cho anh?
Vậy... Nếu là thật thì sao?
Nhưng ai có thể giải thích được người ở đầu bên kia vừa có thể gọi điện thoại lại lập tức gọi cho Châu Trạch? Anh ta không biết tự thân gọi 110 cầu cứu sao?
Hiện tại, cả hai câu hỏi này đều chưa được giải thích.
Châu Trạch lần thứ hai cúp điện thoại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
- Đêm nay ăn gì nhỉ? - Ông chủ Châu hỏi.
Rất hiển nhiên, tính cách không thích phiền toái của ông chủ Châu còn đang ở, tận lực không suy nghĩ đến số điện thoại cầu cứu kỳ quái này, cũng không quan tâm nó là thật hay giả, chính mình vốn không muốn đi ra ngoài, được không?
- Mì Ý đi. - Hứa Thanh Lãng nói.
- Đúng rồi, lão đạo, ông mới vừa nói ông muốn đi ra ngoài một chút đúng không? Ông đi ra ngoài đi, nhớ kỹ về sớm một chút.
- Được rồi.
Lão đạo vô cùng hưng phấn mà đi ra ngoài, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lão phu liêu phát thiếu niên cuồng!
(3) Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng: trích trong bài thơ Giang thành tử - Mật châu xuất liệp của Tô Đông Pha, ý chỉ già rồi vẫn có thể ngông cuồng như thiếu niên
- Oanh Oanh, ra ngoài mua giúp tôi một chiếc sim điện thoại chưa đăng ký tên về đây. - Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.
- Vâng ông chủ.
Bạch Oanh Oanh rời khỏi phòng sách, không lâu sau đã trở về, mặc dù hiện tại trong nước quản chế việc đăng ký sim chính chủ rất nghiêm ngặt, thế nhưng loại sim không cần đăng ký chứng minh nhân dân này vẫn có thể mua được ở khắp mọi nơi. Đương nhiên thẻ sim phải đăng ký mới có thể sử dụng được, mà người dùng chứng minh nhân dân đăng ký thẻ sim này lại là một người hoàn toàn xa lạ nào đó…
Sau khi đổi sim, Châu Trạch bấm 110, rất nhanh bên đầu bên kia đã có người nhận điện thoại.
- Xin chào, cục cảnh sát Thông Thành xin nghe... ...
- Tôi muốn báo cảnh sát, có người nói ở núi Giang Quân có án mưu sát, tốt nhất là mấy người nên thử đi thăm dò một chút, rốt cuộc là thật hay giả, có hay không tôi cũng không chắc. Được rồi, tôi chỉ biết vậy thôi.
- Xin anh chờ một chút, anh vừa nói tới núi Giang Quân sao?
- Đúng vậy.
- Vậy tôi có thể hỏi phương thức liên lạc cùng địa chỉ của anh không, chúng tôi sẽ đặc biệt phái người tới liên lạc lại với anh.
Châu Trạch lần thứ hai cúp điện thoại, sau đó rút cái sim mới vừa rồi ra đổi lại thành sim của mình.
Sau khi đổi sim xong, Châu Trạch lại hơi do dự nói: - Hình như có điểm gì đó là lạ.
- Là lạ ở chỗ nào? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Không thể nói thành lời, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
... ... ...
Bên phía Phố Nam có một vài hội sở, nhưng giá cả cùng đẳng cấp lại hơi cao so với mặt bằng chung. Tuy lão đạo có thể tính là người giàu có nhưng lão lại càng ưa thích đi an ủi những em gái đứng tuổi nhan sắc phai tàn hơn. Đương nhiên, cho dù người ta tuổi già sắc suy tới cỡ nào đi chăng nữa cũng xấp xỉ tuổi con gái mình, tính ra vẫn có chút cầm thú.
Nhưng trong hội sở đều chỉ có phụ nữ đáng tuổi cháu gái mình, mình vào đó thật sự đúng là không bằng cầm thú!
Đón xe đi đến Cảng Áp, lão đạo quen cửa quen nẻo tìm được một phòng mát xa.
Cửa của phòng mát xa này đang đóng, nhưng lão đạo rất rõ ràng nó đóng không có nghĩa là nó không kinh doanh.
Lão đạo đứng ngoài cửa rút một điếu thuốc ra, chờ trong chốc lát, cửa cuốn bị giật lên, một ông lão trông có vẻ trẻ tuổi hơn lão đạo từ bên trong đi ra, hai người nhìn nhau cười cười.
Thật sự là tình nghĩa giữa “anh em đồng hao" mà.
Tu mười năm mới được đồng thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng, mà tu nghìn năm mới có thể thành anh em đồng hao đấy.
Lão đạo khom lưng đi vào.
Bên trong có một người phụ nữ trang điểm cầu kỳ mỹ lệ, tuổi chừng bốn mươi, nói với lão đạo:
- Anh, em đi tắm trước, anh chờ em một chút nha.
- Được, được.
Lão đạo ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện TV.
Người phụ nữ vào trong tắm rửa sạch sẽ, mà lão đạo đang ở bên ngoài đã tiến vào trạng thái tâm viên ý mã.
Nhưng kế tiếp.
Tin tức được phát trên TV khiến lão đạo bật người há to miệng.
- Tin tức mới nhất mà đài chúng tôi mới nhận được, vụ án diệt môn xảy ra một tuần trước ở núi Giang Quân hiện tại đã có bước tiến triển mới, cảnh sát đã tập trung vào một đối tượng tình nghi, là một thanh niên trẻ tuổi tên 'Diệp Thanh'.
- Hiện tại cảnh sát đã công bố lệnh truy nã, Diệp Thanh, nam, 25 tuổi, từng nhậm chức ở nước nhà máy Thông Thành, mà nhà người chết là bạn bè với anh ta, khi vụ án xảy ra người này đã cùng gia đình xấu số tới núi Giang Quân nghỉ phép.
- Sau khi xảy ra vụ án, tung tích của Diệp Thanh vẫn không rõ, xin mời tất cả mọi người có tin tức gì có thể báo ngay cho phía cảnh sát, cảnh sát treo giải thưởng... ...
Lão đạo máy móc nhìn hình ảnh trên ti vi, cả người ngơ ngẩn ngây ngốc ở đó.
Đúng lúc người phụ nữ kia tắm rửa đi ra, nhìn thấy lão đạo đang nhìn chằm chằm tin tức trong ti vi, bà ấy chép miệng một cái, nói:
- Đây đã là chuyện từ tuần trước rồi, một nhà ba người đều bị giết chết, ngay cả đầu cũng bị cắt bỏ, đến hiện tại vẫn chưa tìm được đầu của nạn nhân đâu. Thực là quá thảm, cả hai vợ chồng đều còn rất trẻ, mà con của họ hình như chỉ mới năm tuổi, là con gái.
Lão đạo đứng bật dậy.
Dựa vào kinh nghiệm cùng nhau phá án với ông chủ Nhậm của mình, lão có thể bén nhạy nhận ra được chắc chắn cuộc điện thoại mà ông chủ của mình nghe được trước khi mình ra ngoài kia không bình thường!
- Em gái, hôm nay anh không mang thuốc, anh đi trước đây.
Nói xong, lão đạo trực tiếp chạy ra khỏi phòng mát xa.
... ... ...
Chờ khi lão đạo đón xe trở lại phòng đọc sách, phát hiện Châu Trạch không ở tầng một.
Spider-Man ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích.
Hứa Thanh Lãng ngồi ở phía sau quầy bar, trên mặt còn đang đắp dưa chuột.
- Ông chủ đâu? - Lão tỏ ý hỏi.
Hứa Thanh Lãng đưa tay hướng về phía trên, im lặng không nói.
Lão đạo lập tức chạy lên bậc thang, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ của ông chủ ra.
Trong phòng ngủ.
Ông chủ đang nằm trên Tatami, gối lên chân của Bạch Oanh Oanh, mà Bạch Oanh Oanh lại đang giúp ông chủ xoa bóp đầu.
Trông bộ dạng của ông chủ mệt mỏi vô cùng, giống hệt như người vừa cưỡi ngựa chạy ngàn dặm vậy.
Bạch Oanh Oanh thì lại mang dáng dấp vô cùng đau lòng, giống như đang cảm thấy xót vì ông chủ nhà mình phải làm lụng vất vả, mệt mỏi quá độ.
Phi.
Cẩu nam nữ!
Trong lòng lão đạo nhổ một ngụm nước bọt.
Sau đó nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Ông chủ, xảy ra chuyện rồi.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão đạo đang đứng ở cửa, nói: - Làm sao vậy?
- Ông chủ, tuần trước trên núi Giang Quân đã xảy ra án mạng, một nhà ba người đều bị giết chết, không chỉ hung thủ còn chưa tìm được, ngay cả đầu của ba người ấy cũng chưa tìm được.
- Ah. - Châu Trạch lên tiếng.
Chẳng trách cảnh sát lại coi trọng đối với cuộc gọi báo của mình vừa rồi, lại còn nói sẽ tới đó ngay.
- Ông chủ, rất có thể người gọi điện thoại cho cậu vừa rồi chính là người biết tin tức về vụ án mạng này. - Lão đạo nhắc nhở.
- Ừm. - Châu Trạch lại lên tiếng.
Sau đó, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác thoải mái khi được Bạch Oanh Oanh xoa bóp.
- ... ... - Lão đạo.
Lão có thể hiểu được, hẳn là trong lòng ông chủ đã sớm có tính toán, nhưng cũng có thể là ông chủ sợ phiền phức, không muốn để ý tới. Phiền phức trong chuyện này có thể không chỉ đơn thuần là phiền phức khi phải đi điều tra, còn có phiền phức khi vốn là một quỷ sai lại đi quản chuyện dương gian.
Mà có thể phiền phức phía sau còn lớn hơn nhiều, còn mẫn cảm hơn nhiều so với phiền phức phía trước.
Điều này khiến lão đạo có thấy nhức cả trứng, hoàng đế không vội thái giám gấp, thật sự là quá nghẹn mà.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Trạch lại vang lên, di động đặt ở tủ đầu giường đang sạc pin. Châu Trạch nhíu nhíu mày, rõ ràng là anh không muốn nghe, cho nên cũng không gọi Bạch Oanh Oanh lấy điện thoại xuống giúp mình.
Lão đạo trực tiếp chạy tới, nhìn lướt qua, vẫn là số điện thoại xa lạ kia, lão lập tức nhấn nút trả lời.
- Mau cứu tôi... ... Cứu lấy chúng tôi... ... tôi ở núi Giang Quân... ... Bọn họ đến rồi... ... Bọn họ đến rồi... ... Bọn họ muốn giết người... ... Giết người... ...
Châu Trạch đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
Không nghe thấy không nghe thấy.
Tôi bị điếc.
Tôi bị điếc.
Lỗ tai tôi bị nghẹt rồi.
Nhưng kế tiếp.
Trong điện thoại bỗng nhiên truyền ra tiếng thét chói tai thống khổ thê thảm của một cô bé: - A a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! !
Châu Trạch mở mắt ra, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bối rối.
Người ở đầu bên kia điện thoại tự dập máy.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt, cầm điện thoại di động của mình ra đi tới trước mặt Châu Trạch, đưa di động về phía ông chủ, nói: - Ông chủ, đây là ảnh cô con gái trong vụ một nhà ba người bị giết hại kia.
Một tấm ảnh chụp cô bé lớn chừng năm tuổi ngây thơ rực rỡ bị đặt ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch nhìn thoáng qua sau đó lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, lão đạo lại tiếp tục đặt màn hình điện thoại di động ngay hai mắt Châu Trạch.
Ông chủ xem một chút đi.
Ông chủ ngó ngó đi.
Ông chủ thật sự nhẫn tâm sao?
Thật sự nhẫn tâm sao?
Ông chủ là người đó!
Không đúng, ngay cả quỷ cũng không đành lòng, đúng không?
- Ông chủ, đi điều tra đi, hiện tại ngay cả đầu của cô bé này cũng còn chưa tìm được đâu. - Lão đạo giật dây nói.
Châu Trạch im lặng không nói gì.
- Ông chủ, tôi cảm thấy người gọi cuộc điện thoại này cho anh cũng rất khả nghi, dường như anh ta còn đang ở đó.
Châu Trạch thở dài, không tiếp tục từ chối nữa, sau đó lặng lẽ đứng lên.
Nói với Bạch Oanh Oanh: - Giúp tôi chuẩn bị mấy bộ quần áo thoải mái cùng một đôi giày thể thao.
- Vâng ông chủ. - Bạch Oanh Oanh lập tức đứng dậy đi tìm quần áo.
Châu Trạch vừa nhìn về phía lão đạo vừa cười nói: - Chỉ chút tài nghệ này của ông mà còn muốn học đòi người ta đi phân tích phá án?
- A? - Lão đạo có chút mờ mịt.
- Tôi là ai? - Châu Trạch hỏi.
- Quỷ sai, ông chủ là quỷ sai.
- Vậy số điện thoại xa lạ đang gọi cho tôi kia là cái gì?
- Là... ...
- Quỷ điện báo.