Mục lục
Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người lái xe là Hứa Thanh Lãng, không phải Châu Trạch nhất định phải đi cùng với Hứa Thanh Lãng, mà là vì chính anh cùng lão đạo đều chưa có bằng lái xe.

Thử nghĩ một chút xem, nếu như mình cùng lão đạo lái xe, sau khi rời khỏi đây, nửa đường lại gặp cảnh sát giao thông, lại bởi vì không có bằng lái mà bị bắt lại, vậy thì đúng là hài lớn rồi.

Lần trước lão đạo đã lấy thân thử nghiệm một lần, lần này, cuối cùng cũng phải cẩn thận hơn một chút.

Bạch Oanh Oanh cùng Spider-Man ở lại tiệm trông tiệm, Châu Trạch không để bọn họ theo tới.

Núi Giang Quân ở vùng ngoại thành Thông Thành, cũng là vùng giáp biên giới Dương Châu, cũng phải lái xe đi một quãng đường xa mới tới. bọn họ xuất phát từ tiệm, dọc theo đường đi không nán lại ở nơi nào, đại khái chừng một tiếng rưỡi mới tới mục đích.

Ở vùng đồng bằng sông Dương Tử này vốn không có núi, cho dù có cũng chỉ là núi nhỏ, so với mấy khu vực nhiều núi ở Tứ Xuyên hay Đông Bắc, căn bản là không đáng nhắc tới.

Cũng giống như người miền nam kích động vì tuyết do bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết, những người sống ở vùng đồng bằng lái xe vào núi cũng mang theo tâm tình giống vậy, cũng sẽ rất kích động.

Những năm gần đây núi Giang Quân mới được khai phá, nhà nước đã xây dựng mấy nhà nghỉ cỡ lớn giống với khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở nơi này, cũng hấp dẫn một lượng du khách lớn tới đây, ngay cả một số thôn dân ở vùng phụ cận cũng xây dựng mấy nhà nghỉ, nhưng còn chưa thể tính là đã tạo thành quy mô.

Hứa Thanh Lãng trực tiếp lái xe vào một khu nghỉ dưỡng tên "khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Ôn Nhã", cậu ta đặt một căn nhà nơi này. Thật ra, một nhà ba người bị hại kia cũng đã ở nơi này khi tới đây, chỉ có điều bọn họ không chết bên trong khu nghỉ dưỡng mà chết ở trên đường xuống núi.

Nhưng cho dù là vậy, chuyện này vẫn tạo thành ảnh hưởng cực kì khủng bố đối với việc kinh doanh của khách sạn này.

Rõ ràng nhất chính là Hứa Thanh Lãng vốn đặt biệt thự nhỏ trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, giá một ngàn rưỡi một ngày, thế nhưng lễ tân lại trực tiếp nhiệt tình miễn phí thăng cấp cho cậu ta thành một căn kiểu tứ hợp viện, vốn bình thường giá của nó phải là năm nghìn một ngày

Hơn nữa cho dù là lễ tân hay là người đón khách, đều có thái độ phục vụ vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình như gặp phải cha mẹ ruột của mình vậy, nhiệt tình tới mức không thể nhiệt tình hơn được nữa.

Sau đó Châu Trạch mới biết được, hiện tại toàn bộ khách sạn này gần như chỉ có một đoàn khách là bọn họ.

Trước khi vào phòng, Hứa Thanh Lãng đã dặn dò nhân viên phục vụ xả nước vào suối nước nóng, cậu ta định đi tắm nước nóng trước. Từ khi Châu Trạch gọi cậu ta đi theo cậu ta đã nói rõ, cậu ta chỉ phụ trách việc lái xe, những chuyện còn lại cậu ta mặc kệ. Bởi lúc Châu Trạch gọi cậu ta đi cùng cậu ta còn đang mỹ dung.

Lão đạo ngược lại ân cần hơn nhiều, không ngừng lên mạng tìm hiểu các thông tin có liên quan tới vụ án, mà Châu Trạch thì lại ngồi trên ghế mây, đặt điện thoại di động lên bàn trà trước mắt.

Nếu nói ông chủ Châu đi loanh quanh tìm đầu mối tìm dấu vết như cảnh sát, thật sự là không thực tế, hơn nữa việc này cảnh sát tinh thông hơn chính mình rất nhiều. Nói cho cùng ai cũng có chuyện môn của mình, ông chủ Châu chỉ cần chịu trách nhiệm nghe là được rồi.

Thật ra, Châu Trạch thật sự không nguyện ý nhiều chuyện, cũng không nguyện ý động vào những chuyện phiền toái này, nhưng trong điện thoại lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của cô bé kia, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Lại thêm nữa, nếu lần này khả năng rất lớn là "quỷ điện báo", nếu là chuyện do quỷ nhúng tay vào, vậy bản thân mình có quản chuyện này cũng có thể coi là danh chính ngôn thuận.

Chỉ có điều lúc trước người kia gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng chờ khi Châu Trạch tới núi Giang Quân rồi điện thoại lại không có động tĩnh gì nữa, an tĩnh vô cùng.

Hứa Thanh Lãng đã vào suối nước nóng bắt đầu tắm hơi, cậu ta lại còn bỏ thêm mấy thứ như tinh dầu hoa hồng… Cậu ta vừa ngâm nước nóng thỉnh thoảng còn vẩy nước chơi đùa, đôi khi còn nâng chân mình lên xoa xoa… Tư thái này thực sự rất giống mấy hình ảnh duy mỹ trong phim cấp ba Hương Cảng mấy năm trước.

Cay mắt.

Thực sự quá cay mắt.

Nếu không biết cậu ta là nam còn tốt, ít ra ngươi cũng có thể thưởng thức một chút.

Thế nhưng ngươi vừa biết cậu ta là nam, lập tức sẽ cảm thấy rất chán ghét.

- Ông chủ, hay là chúng ta tới hiện trường nơi xảy ra vụ án nhìn một chút xem? - Lão đạo chủ động nói.

Châu Trạch rất muốn cự tuyệt, thế nhưng nếu tiếp tục lưu lại trong khu nghỉ dưỡng nhìn Hứa nương nương tác yêu tác quái dường như là việc còn thống khổ hơn. Vì thế anh lập tức gật đầu, sau khi nói với Hứa Thanh Lãng một tiếng xong, anh và lão đạo cùng rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Trong viện này chỉ còn lại một mình mình, Hứa Thanh Lãng cảm thấy càng thêm mãn nguyện, có thể nói rằng, muốn biết nước trong ôn tuyền này có được chăm chút hay không, thì phải nhìn xem sau khi bạn ngâm mình trong suối nước nóng một thời gian da dẻ có trắng ra hay không. Nếu như nó thật sự trắng hơn đồng nghĩa với nước trong ôn tuyền này chẳng khác gì trong phòng tắm hơi.

Một mình lão Hứa tắm tới sung sướng, hai tay căng ra, tư thái cũng được thả lỏng, bên cạnh còn có rượu vang giá rẻ do khách sạn cung cấp. Chí ít, trong dòng nước nóng này chỉ có một mình Hứa Thanh Lãng tắm.

- Leng keng leng keng.

Môn tiếng chuông vang lên.

Hứa Thanh Lãng có chút không cam lòng mà từ trong hồ đi ra, phủ thêm áo tắm, sau khi mở cửa Hứa Thanh Lãng lập tức nhìn thấy một người phục vụ bưng ba ly sữa cùng một số đồ ăn vặt qua đây.

- Thưa anh, đây là phần ăn do khách sạn đưa cho anh.

- Được rồi, cảm ơn.

Nhận lấy đồ ăn xong, Hứa Thanh Lãng đóng cửa lại tiện tay đặt mấy thứ đó trên bàn trà, sau đó lại cởi áo tắm, một lần nữa đi vào trong hồ.

Ngâm ngâm, ngay khi bản thân đang thoải mái tới mức sắp ngủ thiếp đi, Hứa Thanh Lãng chợt nghe tiếng "rột rột rột rột", dường như có chuột đang cắn thứ gì đó.

Ngay từ đầu Hứa Thanh Lãng còn cho rằng mình nghe nhầm, có thể do mình ngâm trong nước nóng lâu quá, cả người có chút lâng lâng, nhưng cái tiếng động kia lại vẫn đang tiếp tục.

Thật quá đáng, Hứa Thanh Lãng nhìn về phía phòng khách bên kia, thế nhưng cậu ta lại không hề nhìn thấy người hay chuột gì cả.

- Ừng ực ừng ực.

Tiếng vang này vẫn còn đang tiếp tục.

Ở ngay trong phòng khách.

Hứa Thanh Lãng mím môi, lần thứ hai từ trong hồ đi ra, một lần nữa phủ thêm áo tắm.

Tuy cậu ta cũng không phải người bình thường gì, mà ở nơi này thật sự cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng dù sao hiện tại Châu Trạch cũng không có ở đây, nếu như bản thân mình thật sự gặp phải chuyện gì đó, vẫn có chút phiền toái.

Chủ nhà không ở đây, thật không đáng tin cậy.

Sau khi kiểm tra khắp phòng khách một lượt, điều khiến Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc là, trước khi bản thân mình đi vào phòng khách, tiếng động vẫn vang vọng kia lại biến mất không thấy tăm hơi gì nữa.

Hứa Thanh Lãng ngồi xuống trên ghế sa lon ở phòng khách, sau đó đưa mắt nhìn về phía bàn trà trước mắt, trên bàn trà có đồ ăn vặt cùng sữa nhân viên phục vụ mới vừa đưa tới.

Thế nhưng đồ ăn vặt lại thiếu một tảng lớn.

Bị chuột ăn mất?

Hứa Thanh Lãng lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, cậu ta cảm thấy chuyện này khá quái dị, tuy rằng một gia đình kia không chết bên trong khách sạn này, mà khách sạn này vẫn còn đang buôn bán bình thường, thế nhưng chỉ vậy làm sao có thể chứng minh được khách sạn này chắc chắn sạch sẽ?

Chỉ là, ngộ nhỡ đồ ăn trên bàn kia thật sự do chuột hay mấy động vật nhỏ trộm ăn mất, bản thân mình lại gọi điện thoại cho Châu Trạch bảo anh đến đây, không biết có bị anh chê cười một trận hay không?

Hứa Thanh Lãng có chút do dự, cậu ta bắt đầu tìm kiếm ở sau ghế sa lon, tìm kiếm dưới bàn trà, cậu ta hy vọng mình có thể nhìn thấy một con chuột hoặc một con sóc… đang ẩn núp ở chỗ này, như vậy cậu ta có thể an tâm rồi.

Chỉ có điều cậu ta tìm tới tìm lui, vẫn không thể tìm được tung tích của mấy con vật nhỏ kia.

Hứa Thanh Lãng lại đi ra bên ngoài viện, không xuống nước, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh suối nước nóng chờ.

- Sột soạt sột soạt.

Tiếng nhấm nuốt lại vang lên, ánh mắt Hứa Thanh Lãng nhìn lướt qua phòng khách, cuối cùng cậu ta cũng có thể xác định vị trí của tiếng động này!

Lập tức.

Hứa Thanh Lãng trực tiếp xông qua, nhấc bàn trà lên, vẫn không thu hoạch được gì, mà tiếng động kia cũng trực tiếp biến mất, nhưng ở chỗ này còn có một tủ lạnh nhỏ.

Ở trong tủ lạnh?

Hứa Thanh Lãng đưa tay chậm rãi nắm lấy cửa tủ lạnh, sau đó trực tiếp mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh có để cocacola cùng rượu, không có thứ gì khác nữa.

Thở dài một hơi nhẹ nhõm, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bản thân mình thật sự rất sợ phải nhìn thấy thứ đồ gì khác ở bên trong, cái hình ảnh kia… Chỉ nghĩ lại một chút đã khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.

- Thiên địa vô cực, huyền tâm tử hình!

Hứa Thanh Lãng bóp thủ ấn, sau đó lại lấy ra một miếng hộ tâm kính, trực tiếp đặt nó trên bàn trà ngay chính giữa phòng khách, sau đó anh lặng lẽ ngồi xuống trên sô pha.

Ôn tuyền cũng không đi.

Địa phương khác cũng không đi.

Chỉ có một mình anh ngồi ở chỗ này phát ngốc.

- Tíc tắc.

Đồng hồ treo tường trong phòng khách đang không ngừng chuyển động, nhưng tiếng nhai nuốt không ngừng tập kích quấy rối cậu ta lúc trước dường như thực sự vì Hứa Thanh Lãng ngồi ở chỗ này, mà không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Ngồi đại khái hơn một giờ, Hứa Thanh Lãng lại cầm điện thoại di động lên, lần này cậu ta chuẩn bị gọi điện thoại cho Châu Trạch, hỏi xem khi nào Châu Trạch mới trở về. Dù sao cũng sắp tới giờ ăn cơm tối rồi.

Đương nhiên Hứa Thanh Lãng sẽ không nói chuyện bản thân mình không biết bị thứ quái gì dọa tới mức ngay cả ôn tuyền cũng không dám ngâm cho thoải mái.

Nhưng không rõ vì sao, di động lại hiện lên không có tín hiệu, cho dù cậu ta có cố gọi cỡ nào cũng không gọi được.

Hứa Thanh Lãng từ trên ghế salon đứng lên.

Chuyện đến bước này, nếu như cậu ta vẫn không nhận ra không khí quỷ dị thì thật là uổng công lăn lộn.

- Leng keng leng keng leng keng.

Tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên.

Hứa Thanh Lãng vừa nhìn khắp bốn phía vừa đi về phía cửa chính, mở cửa.

Lần này là một người hầu gái, trong tay đối phương cầm một chiếc áo tắm mới tinh, đưa tới.

- Đây là áo tắm mới mà anh cần.

- Cái gì?

Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, cậu ta yêu cầu một áo tắm mới khi nào vậy?

- Là phòng này mà, mấy người nói mấy người cần thêm một áo tắm còn gì. - Nhân viên phục vụ nữ liếc nhìn biển số nhà, xác nhận một chút, nói: - Không sai, vậy tôi đi trước đây, chúc anh nghỉ ngơi vui vẻ.

Nhân viên phục vụ nữ đi ra ngoài, đóng cửa.

Hứa Thanh Lãng ôm chiếc áo tắm mới tinh đi vào.

- Ào ào.

Nước nóng trong hồ lại đang tự chảy ra, vô duyên vô cớ tự nó chảy ra.

Sau đó, cửa tủ lạnh đã bị bản thân mình đóng lại lúc trước cũng tự động mở ra.

Đồ ăn vặt được cậu ta đặt lên bàn trà lúc trước lại ít đi một chút.

Cầm điện thoại di động lên, đáng chết, tín hiệu điện thoại di động vẫn không có, ngay cả một vạch cũng không có.

Từ từ, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bản thân mình sắp bị dằn vặt tới điên mất. Đây không phải cậu ta nghi thần nghi quỷ, cậu ta không yếu đuối đến tình trạng như vậy, thất sự có một số chuyện quỷ dị lại không thể tưởng tượng nổi đang thật sự xảy ra ở bên cạnh cậu ta.

Hứa Thanh Lãng muốn đi rửa mặt, cậu ta đi tới phòng vệ sinh, đặt áo tắm qua một bên, sau đó cúi người rửa mặt. Đợi khi cậu ta chuẩn bị cầm sữa rửa mặt lên, lại chợt phát hiện áo tắm bản thân mình vừa đặt ở bên cạnh bồn rửa mặt đã mất tăm.

Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu, nhìn về phía gương treo tường.

Lại phát hiện trong gương.

Bên cạnh của mình.

Có ba người đang đứng.

Một người đàn ông một người phụ nữ, còn có một người bạn nhỏ.

Ba người bọn họ, đều mặc áo tắm.

Toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch.

Cứ như vậy đứng thẳng tắp ở bên cạnh Hứa Thanh Lãng.

Hứa Thanh Lãng hơi nghiêng đầu theo bản năng, muốn nhìn cẩn thận hơn một chút.

Trong gương, một nhà ba người kia cũng cùng nhau làm theo động tác của Hứa Thanh Lãng, nghiêng đầu.

- Phù phù.

- Phù phù.

- Phù phù.

Ba tiếng vang trầm trầm.

Một nhà ba người.

Ba cái đầu.

Cùng nhau lăn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK