Lời nói của Hà Khánh Bên cũng trở nên ấp úng.
Tất cả mọi người cũng sợ ngày người, đột nhiên có một loại cảm giác nước sôi lửa bỏng trong lòng. “Hẳn không phải là anh ta, không chừng là người đàn ông trung niên đang ngồi cùng bàn với anh ta.
Chu Ngọc Đình đè ép cảm giác sợ hãi trong lòng nói. “Có lý.” Hà Khánh Bân gật đầu: “Hộ quốc chiến soái là nhân vật lớn vô cùng lợi hại, làm sao có thể là tên đi giao đồ ăn được, anh ta tuyệt đối không phải là Hộ quốc chiến soái, người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn với anh ta mới phải “Đúng!”
Mọi người gật đầu. Cảm giác sợ hãi cũng bay biến mất. Mà lúc này, Kim Chí Nam và một nhóm người tới gần bàn của Tiêu Thanh.
Kim Chí Hùng đột nhiên xoay người nhặt một bao Đại Tiền Môn lên, kích động nói: “Ba, thuốc của Hộ quốc chiến soái rớt, thời điểm lần trước con nhìn thấy anh ấy. Thuốc anh ấy hút chính là loại này.”
Lời vừa nói ra, thân hình đám người Hà Khánh Bận run lên, một cảm giác lạnh lẽo dọc theo lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, trong nháy mắt như rơi kẽ nứt nơi phiến băng
Đây chính là thuốc của Hộ quốc chiến soái?
Vậy cái tên Tiêu Thanh kia, chẳng lẽ chính là Hộ quốc chiến soái?
Điều này sao có thể?
Bọn họ quả thật không thể tin được!
Cũng không bằng lòng tin đây là sự thật! “Mau mau mau, trả lại cho Hộ quốc chiến soái.”
Kim Chí Nam thúc giục.
Kim Chí Hùng vội vàng nói được, chạy đến trước mặt Tiêu Thanh, khom lưng chín mươi độ, cười ha ha nói: “Hộ quốc chiến soái, thuốc của ngài bị rớt, tôi muốn hút một điều thuốc của ngài, không biết ngài có bằng lòng cho tôi hút một điều hay không?”
Bên này Kim Chí Hùng vừa mới hành động. Toàn bộ hội trường đều trở nên sục sôi. “Ông trời ơi, hóa ra người thanh niên này, chính là Hộ quốc chiến soái!” “Hộ quốc chiến soái cũng quá khiêm tốn đi, ăn mặc giản dị như vậy, hút loại thuốc rẻ tiền như vậy mà tư thế của anh ấy vẫn hào hùng như thế. Lập được chiến công hiển hách, Hộ quốc chiến soái khiến cho biên giới các nước nghe qua mà mất hồn mất vía, nhân vật có cống hiến lớn như vậy, lại cần cù tiết kiệm như thế, vậy hà cớ gì chúng ta lại phô trương lãng phí?” “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin. Hộ quốc chiến soái lại khiêm tốn như vậy, quả nhiên là người đã từng trải qua trên chiến trường, xem nhẹ sống chết, đều có một trái tim bình thường đối với cuộc sống. Trái lại những người làm ăn như chúng ta, tự đóng mình trong nguy nga lộng lẫy, không phải sống vì cuộc đời, mà là sống vì sự hư vinh, so vở Hộ quốc chiến soái, căn bản không ở cùng một đẳng cấp!”
Giờ phút này. Tất cả mọi người ở đây, đều cảm thấy xấu hổ.
Ngầm lại Hộ quốc chiến thần. Lập được những chiến công vĩ đại, lại còn khiêm tốn như vậy. Ăm mặc quần áo giản dị như vậy, hút thuốc lá rẻ tiền như vậy, trái lại với bọn họ, đầu tóc không thể hỗn loạn, máu có thể chảy nhưng giày da thì không thể có dầu mỡ, cho dù là đi vay tiền, cũng phải gói ghém bản thân thật có thể diện.
Điều đó hữu ích sao?
Một chút cũng không.
Có đỏ mà không có thơm, so với sự khiêm tốn sang trọng. Lập tức liền bị đánh gục.
Về phần đám người Kim Thành Khánh, Hà Khánh Bản, Chu Ngọc Đình, đã giống như pho tượng đứng đó, khiếp sợ nói không nên lời, tình trạng đầu óc hiện giờ hoàn toàn trống rỗng.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ đến. Tiêu Thanh vậy mà là Hộ quốc chiến soái
Đây là điều làm bọn họ không ngờ tới, cũng khiến cho bọn họ vì vậy mà không kịp trở tay
Lúc này, Tiêu Thanh thản nhiên mở miệng: “Điều thuốc này không phải do tôi làm rơi, là bị người khác ném xuống mặt đất, nói chó cũng không thèm hút loại thuốc này, anh chắc chắn muốn hút?"
Lời này vừa thốt ra, trái tim của Hà Khánh Bàn mạnh mẽ chùng xuống, lập tức như rơi vào vực sâu không đáy Anh ta muốn khóc rồi, bởi vì người ném điều thuốc là anh ta, người nói cũng là anh ta, nếu như bị cầu của anh ta biết được, anh ta cũng không biết bản thân sẽ đối diện với loại kết cục gì! “Người nói vậy!”
Kim Chí Nam lập tức đoạt lấy Đại Tiền Môn trên tay Kim Chí Hùng, nói: “Người dám nói chó cũng không hút loại thuốc này, trước kia Kim Chí Nam tôi thường xuyên hút loại thuốc này, đến bây giờ cũng vẫn còn hút nó!”
Nói xong, ông ta liền rút ra một điều nhét vào miệng. “Ba, cho con một điều.
Kim Chí Hùng vươn tay ra. “Em hai, cũng đưa cho anh một điều.
Kim Chính Huy vươn tay ra. “Ông Kim, đưa cho tôi một điều.
Danh Sách Chương: