Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cô sợ rằng Tiêu Thanh sẽ một đi không trở về! 
Tiêu Thanh ôm cô vào lòng, yêu thương mà xoa đầu cô, dịu dàng như nước nói: “Mạng anh rất cứng, Diêm la Vương cũng không chịu nhận.

Mấy đứa nhỏ sẽ không mất đi ba đâu” 
“Huống hồ anh còn chưa nhìn thấy con chào đời, sao lại nở bỏ tụi nó mà đi chứ?” 
“Cho nên vợ yên tâm đi, anh sẽ bình an trở về, còn đem theo cả cô, chú và ấn nhân lão Lý của tụi nó về.


Nếu hôm đó lão Lý không nói rằng em bị người ta bỏ thuốc, thì anh cũng không biết, bác sĩ cũng không có cách “đúng bệnh hốt thuốc”, tụi nhỏ có thể cũng không giữ được” 
“Vì thể chuyện mà anh làm đối với con mà nói là vô cùng có ý nghĩa, anh tin rằng tụi nó cũng đồng ý để anh đi, cũng sẽ đợi anh về ôm chúng 
Mục Thiên Lam gật đầu buông Tiêu Thanh ra, cô lau nước mắt cười với Tiêu Thanh: "Em và con đợi anh về, cũng tin tưởng anh sẽ không không cần em và con” 
Tiêu Thanh yên tâm cười, hôn một cái thật sâu lên trán cô.

Rồi hôn một cái xuống bụng cô: “Con phải ngoan nha, không được giày vò mẹ đó, chừng nào con chào đời thì giày vò ba này.

” 
Sau đó anh nhắc nhở người nhà: “Lần này con đi vào nghĩ cách cứu viện phải tuyệt đối bảo mật không thể để người ngoài biết, miễn cho một số người sẽ thừa cơ hội mà vào, sẽ bất lợi với mọi người” 
“Đặc biệt là mẹ ít ra ngoài khoang đi, để bị đánh thì con không có cách cứu mẹ đâu.

” 
Ngô Tuệ Lan trợn mắt nói: “Bà đây nhìn rất đáng ăn đòn thế à? Không cần con nhắc nhở, bà tự biết có chừng mực, không bị người khác đánh đâu.


Con phải cẩn thận đó, trở về còn bảo bọc mẹ.

Tiện tay đem thần tượng của mẹ về luôn, bị đánh hai lần mỗi ngày đều rất đau đầu, còn đang định để thần tượng làm châm cứu cho mẹ đây nè.

"
Lời của bà chọc cho cả nhà đều cười khiến cho không khí căng thẳng nhàng hơn nhiều.

“Mấy ngày tôi không có nhà lão Đổ phải để ý giúp tôi bảo vệ người nhà đó” 
Tiêu Thanh nhìn Đỗ Thiên Sinh.

“Anh Tiêu yên tâm!” Đỗ Thiên Sinh vỗ ngực: “Tôi sẽ tận lực bảo vệ người nhà anh!” 
Cuối cùng Tiêu Thanh chuẩn bị một vài thứ, uống thuốc áp chế cổ độc, đeo lên balo, vẫy tay từ biệt người nhà.


“Nhất định phải bình an trở về đó!” 
Mọi người trong nhà vẫy tay nói.

“Yên tâm! Sẽ bình an trở về!” 
Tiêu Thanh cười với bọn họ rồi lên xe rời khỏi nhà họ Phương.

Hơn một tiếng sau.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK