Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




"Không, không! Từ nay về sau, mẹ không bao giờ làm vậy nữa, mẹ sẽ đối xử tốt với Tiêu Thanh, như vậy được chưa?"
Mục Thiên Lam vui vẻ gật đầu: "Cũng tạm được."
Sau đó, Tiêu Thanh cầm tay Tiêu Vĩnh Nhã bắt đầu chúc rượu từ bàn của Long Soái, sau đó đi đến từng bàn khác, khách hứa các bàn đều đứng cả dậy để chúc rượu.

"Thật quá có thể diện rồi! Thật đáng ngưỡng một Tiêu Vũ và những người khác không khỏi thở dài.


"Tôi còn phải sống bao nhiêu năm nữa mới có thể đạt đến trình độ của Tiêu Thanh đây, một người có thể khiến cho tất cả người có địa vị cao quý đứng lên kính rượu?"
Tiêu Mẫn vô cùng ghen tị.

"Nếu tôi có thể trở thành Tiêu Thanh, đi đến đầu cũng được các ông lớn đứng lên nâng ly chúc rượu, tôi tình nguyện tổn thọ mười năm tuổi!"
Tiêu Hằng xúc động nói.

Từng con em cháu chất trong nhà họ Tiêu, ai nấyđều hiện không thể chạy ngay đến ôm đùi, nịnh bợ Tiêu Thanh và câu.

Tiêu Chính Thành nghe thấy đám người nhà họ Tiêu cảm thái như vậy, toàn thân ông đang run lên vì tức giận.

"Đều tại các người hết, vốn dĩ Tiêu Thanh đã về nhà, đều bởi vì mấy người, từng người từng người một đều coi thường thằng bé, cười nhạo, khinh bỉ thắng bé, ép thằng bé phải đưa Vĩnh Nhã rời khỏi nhà họ Tiêu.

Nếu thằng bé không rời đi mà ở lại nhà họ Tiêu, vậy thì phần vinh dự này sẽ thuộc về nhà họ Tiêu chúng ta rồi, chứ không phải là đứng đây thở ngắn than dài ngưỡng mộ người ta, ngay cả tư cách kính rượu Tiêu Thanh cũng không có?"
Nói đến đây, ông càng thêm tức giận, tát mỗi người nhà họ Tiêu một cái.


Người nhà họ Tiêu bị đánh nhưng không ai dám nổi nóng.

"Đúng rồi, bố à."
Lúc này, Tiêu Vĩnh Trình mới nhẹ nhàng nói: "Hay là chúng ta nói hết sự thật về chuyện Vĩnh Nhã bị nhà họ Trần đánh đến thành người thực vật cho Tiêu Thanh nghe?"
Lời nói của Tiêu Vĩnh Trình vừa nói ra, ngay lập tức gây được sự ủng hộ lớn đối với mọi người trong nhà họ Tiêu.

"Bố à, con cảm thấy ý này được đấy." Tiêu Vĩnh Hiệp thuận nói: "Chúng ta cứ đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Trần, nói là nhà họ Trần sẽ không cho chúngta đến gần Tiêu Thanh, nếu không thì sẽ ra tay với chúng ta.

Vậy nên chúng ta mới không dám để cậu ấy trở về nhà họ Tiêu.

Con nghĩ nếu Tiêu Thanh biết được sự thật thì sẽ tha thứ cho chúng ta thôi."
Tiêu Vĩnh Hiệp cũng bổ sung: "Năng lực hiện tại của Tiêu Thanh đã vượt xa nhà họ Trần.

Chúng ta cứ nói hết sự thật với cậu ấy, dựa vào mối quan hệ rộng rãi của cậu ấy hiện tại, nghiền nát nhà họ Trần dễ như trở bàn tay.


Đến lúc cậu ấy trở về nhà họ Tiêu rồi, nhà họ Tiêu chúng ta nhờ cậu ấy sẽ có thể lên như diều gặp gió! "
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều đồng ý.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Thành chỉ dùng ánh mắt chán ghét nhìn mấy người nhà họ Tiêu: "Trước khi thì nghĩ trăm phương ngàn kế để đuổi Tiêu Thanh đi, sự thằng bé trở về sẽ phải chia thêm một phần tài sản." "Bây giờ Tiêu Thanh trở nên tốt hơn, đối với tương lai của mấy người có lợi, mấy người lại muốn nghĩ cách để thắng bé trở về nhà họ Tiêu.

Mấy người chỉ sống vì lợi ích, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, tôi sẽ không đồng ý cách làm này của các người.

"Trở về phòng tiệc hết cho tôi, còn đứng ở đây nhìn người ta tổ chức tiệc mừng thọ mà không tự cảm thấy xấu hổ hay sao?"
Sau khi nói xong những lời này, hai tay Tiêu Chính Thành chấp sau lưng, đem khuôn mặt nhăn nhó quay trở lại phòng tiệc Như Ý.

Bây giờ, Tiêu Thanh có thể nở mày nở mặt, so với nhà họ Trần chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng Tiêu Thanh không có căn cơ, quan hệ rộng rãi, nói


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK