Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Thế nhưng mấy người trẻ tuổi nhà họ Tiêu lại không làm được.

"Tiêu Thanh à, Tiêu Thanh, quen biết đám du côn đó thì có lợi ích gì? Trước mặt Trương thị trưởng không phải mấy tên đó cũng phải ngoan ngoãn, cúp đuôi làm người hết sao?" “Mấy cái mối quan hệ không đàng hoàng trong sáng ngoài tối ấy chả giúp ích được gì, cũng chẳng có gì hay đầu mà khoe khoang?" "Chỉ cần có Trương thị trưởng là ông nội đủ vẻ vang rồi, về phần những tên côn đồ đầu đường xó chợ này chúng ta cũng không hiếm lạ gì!"
Nghe thấy những lời nói kiêu căng đắc thắng này, sắc mặt của Hoàng Kim Long và những người khác vô cùng âm trầm.

Nếu không phải Trương thị trưởng ở đây bọn họ thật muốn nổi điên giết người!
Về phần Tiêu Thanh, anh vẫn như cũ, mặt không chút biểu tình.nên không cần thiết người này phải bắt bẻ mặt mũi người kia.


"Trương thị trưởng, đây là bọn khốn kiếp từ tỉnh khác đến.

Vừa rồi ở chỗ đông người như nơi này bọn họ cũng dám đánh tôi, thật sự bọn chúng kiêu ngạo muốn chết."
Tiêu Vũ chỉ vào Kim Chí Nam và những người khác mà nói.

Trương thị trưởng liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: "Bất kể mấy người muốn làm gì cũng phải tuân thủ pháp luật, nghe chưa?" "Chúng tôi đã nghe thấy."
Nhìn đám người Kim Chí Nam và những người khác gật đầu.

Mấy người nhà họ Tiêu đều trở nên đắc ý, cảm thấy mình đặc biệt hơn người.

"Có khách tới
Lối đi nhỏ ngoài hành lang một lần nữa truyền đến thanh âm của lễ tân.

"Tập đoàn Cửu Châu, Chủ tịch chi nhánh Tề Lỗ Vương Đông Dương đến!"
Nghe thấy điều này, bạn trai của Tiêu Ninh là Trương Hán Lương hai mắt sáng lên, miệng không ngừng nói.

"Chủ tịch của chúng tôi đã đến để chúc thọ cho ông cụ Tiêu!"
Ông cụ Tiêu tinh thần hăng hái, vội vàng thúc giục: "Vĩnh Trình nhanh đến, còn cùng Hán Lương rađón Chủ tịch Vương đi!" "Vâng a!"
Tiêu Vĩnh Trình và Trương Hán Lương vội chạy ra nghênh đón ngay lập tức.


"Tổng giám đốc Vương, hoan nghênh!" "Xin chào Tổng giám đốc!"
Tiêu Vĩnh Trình và Trương Hán Lương cười như hai con chó con, xoắn xít lấy lòng.

Vương Đông Dương cười nói: "Anh Tiêu, cậu Trương.

Hai người đều đã tới hết rồi à."
Trương Hán Lương cười khúc khích đáp: "Bạn gái tôi là người nhà họ Tiêu.

Ông cứng Tiêu tổ chức đại thọ tôi tất nhiên phải có mặt a." "Chúc mừng cậu, có thể làm con rể nhà họ Tiêu là phúc khí của cậu."
Vương Đông Dương vỗ vai Trương Hán Lương, sau đó theo hướng hai người hướng dẫn đi vào.

Đến giữa đại sảnh Như ý và sảnh Vạn Thọ, Trương thị trưởng mỉm cười và đưa tay ra: "Tổng giám đốc Vương, ông cũng ở đây." "Vâng, Trương thị trưởng cũng tới rồi ah.

Vương Đông Dương nắm tay Trương thị trưởng.

Sau vài câu chào hỏi, Tiêu Chính Thành bước tới với khuôn mặt đỏ bừng: "Tổng giám đốc Vương, mấy ngày trước anh đã tặng cho tôi một túi quả óc chó cổ làm quà rồi.

Sao lần này anh còn mang quà đến nữa? Tiêu Chính Thành tôi làm sao có thể chịu được sự yêu thương của chủ tịch Vương đến vậy! ""Vâng đúng vậy nhà tổng giám đốc Vương, anh đừng nên khách khí như vậy nữa!"

Tiêu Vĩnh Trình, Tiêu Vĩnh Hiệp và Tiêu Vĩnh Nghiệp cùng nhau nói chen vào.

"Không." Vương Đông Dương cau mày: "Ai nói với anh rằng túi quả óc chó là quà sinh nhật của tôi tặng cho ông cụ Tiêu? Đó là thứ tôi mua cho Tiêu Thanh mà? Hơn nữa, lần này tôi không ở đây để dự mừng thọ của ông cụ Tiêu được, món quà hôm nay tôi mang tới là để mừng sinh nhật bố của Tiêu Thanh Co?" "Cái gì?"
Cả nhà họ họ Tiêu và Trương Hán Lương đều vì câu nói này mà choáng váng!
Thật sự họ không thể tin vào tai mình.

Gia đình họ Tiêu vốn là đối tác làm ăn lâu đời của tập đoàn Cửu Châu, hiện tại đang chịu trách nhiệm cho hơn hai mươi dự án công trình trong tập đoàn Cửu Châu, còn Tiêu Vĩnh Nhã chẳng qua chỉ là công nhân của nhà họ Tiêu
Họ thật sự không hiểu.

Trương Hán Lương yếu ớt hỏi: "Tổng giám đốc Vương, anh có chắc mình sai không chứ?" "Vì tổ chức sinh nhật cho ai mà đến, tôi còn không biết chẳng lẽ cậu lại biết rõ hơn tôi à?"
Vương Đông Dương thực sự bị tức giận.

Sau đó, anh ta tươi cười đầy mặt hướng Tiêu Thanh bước đến, sau khi cúi chào Tiêu Thanh liền vội vã đưa quà sinh nhật cho Tiêu Vĩnh Nhã, kính cẩn nói:
Anh với Trương thị trưởng giống nhau, tất cả đều là công chức nhà nước, phục vụ cho nhân dân vậy



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK