**********
"Anh nói còn hay hơn hát đấy."
Mục Thiên Lam trừng mắt liếc nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy an ủi một chút.
Tiêu Thanh cười ha ha: "Vơ à, anh đã sắp tóm được kẻ trộm mũ phượng rồi. Em đi rửa mặt một chút, ăn bữa sáng xong, anh sẽ mang em và ba mẹ đi tên trộm kia." "Thật hay giả vậy?"
Mục Thiên Lam rất là kinh ngạc. "Đương nhiên là thật rồi, nếu không anh cũng không dám về nhà." Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam rất muốn biết kẻ trộm là ai, liền mặc quần áo, đi rửa mặt, sau đó đi gọi ba mẹ và em trai. "Mới sáng sớm mà đã kêu la cái gì."
Ngô Tuệ Lan xoa xoa mắt đi từ trong phòng ngủ ra, nhìn thấy Tiêu Thanh, bà ta tỉnh cả ngủ. Nhất thời chửi ầm lên: "Cái tên ăn trộm này, còn dám chạy về nhà của tôi, xem tôi có chém chết cậu không!"
Nói xong, bà ta định vọt vào phòng bếp.
Mục Thiên Lam vội vàng kéo bà ta lại: "Mẹ, Tiêu Thanh tìm được kẻ trộm thực sự rồi, ăn xong bữa sáng anh ấy sẽ mang cả nhà chúng ta đi bắt kẻ trộm." "Không gạt mẹ đấy chứ?" Ngô Tuệ Lan bán tín bán nghi.
Tiêu Thanh cười cười: "Con lừa ai cũng không dám lừa mẹ đâu. Đao pháp của mẹ lợi hại như vậy, con còn đang sợ bị mẹ chém đây." "Cho cậu cậu cũng không dám!"
Ngô Tuệ Lan lúc này mới tỉnh táo lại. Ăn xong bữa sáng, Tiêu Thanh lái xe, mang theo cả nhà Mục Thiên Lam đến trước nhà họ Mục. "Đến nhà bà cụ để làm gì?" Mục An Minh nhíu mày. "Bắt kẻ trộm thật sự."
Tiêu Thanh nói xong thì bước xuống xe, gõ cửa lớn biệt thự nhà họ Mục. "Mở cửa, mở cửa! Cháy nhà rồi, nhanh nhanh mở cửa." "Trời ơi. Người này điên rồi. Làm gì có tí lửa nào đâu, nếu mà dọa sợ bà cụ, làm cả nhà chúng ta sẽ bị liên lụy mất."
Mục An Minh vội vàng xuống xe giữ chặt Tiêu Thanh, hổn hển nói: "Cậu có bệnh thì mau đi bệnh viện. Chạy đến đây hù dọa người khác làm gì, rời khỏi đây nhanh lên cho tôi!"
Ngô Tuệ Lan và Mục Thiên Lam cũng vội vàng xuống xe, đang muốn giúp Mục An Minh kéo Tiêu Thanh đi, đúng lúc này cửa bị mở ra, Mục Hải Long mặc quần cộc cấp tốc chạy ra "Làm sao cháy?"
Anh ta nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy lửa, lại thấy được cả nhà của Mục Thiên Lam, nhất thời chạy đến trước mặt Tiêu Thanh, quát anh: "Mày có bệnh à, làm sao cháy, con mẹ nó mày nói cho tao cháy ở đâu?" "Làm tạo sợ đến nỗi quần áo cũng chưa mặc, con mẹ nó thật muốn tát chết mày một cái mà!"
Phụt!
Mục Thiên Lam bật cười.
Tiêu Thanh chỉ vào ót anh ta nói: "Kẻ trộm nhà họ Mục này, có một kẻ trộm trong nhà như anh thì khác gì cháy nhà không?"
Nói xong, anh đẩy Mục Hải Long ra, đi vào cửa chính nhà họ Mục.
Mục Hải Long sửng sốt mất một lúc, lúc này chạy đi vào, nổi trận lôi đình nói: "Mày nói ai là kẻ trộm, mày nói ai là kẻ trộm hả?" "Nói anh đấy!" Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Ăn trộm mũ phượng của vợ tôi, còn vừa ăn cướp vừa la làng nói là tôi trộm, da mặt anh cũng dày thật đấy, anh cho rằng anh làm rất cẩn thận thì không ai có thể tra được là anh làm sao?" "Mày nói bậy bạ gì đó!"
Mục Hải Long bối rối nói: "Rõ ràng chính là mày trộm, còn dám vu hãm tao, xem tạo có đánh chết mày hay không!"
Anh ta với lấy một cái ghế dựa ném qua. Tiêu Thanh đỡ được cái ghế dựa rồi ném trở về.
Am!
Mục Hải Long bị ném ngã xuống đất, vừa khóc vừa đứng lên: "Ba mẹ, chú thím, thẳng chó Tiêu Thanh này chạy vào nhà chúng ta đánh con, mọi người mau giúp con đánh chết thằng này với!"
Vợ chồng Mục An Quốc, vợ chồng Mục Anh Thiên, chạy từ trên lầu xuống. "Chú hai, chú thật sự là ăn gan hùm mật gấu, sáng sớm mang con rể của chú chạy đến nhà của tôi làm loạn, còn đánh con trai tôi, chú muốn tôi phải dạy dỗ chú một trận mới được đúng không!" Mục An Quốc quát. "Anh cả, không phải như anh nghĩ đâu." Mục An Minh vội vàng nói: "Là Tiêu Thanh nói muốn dẫn chúng em tới bắt kẻ trộm, chúng em lập tức cùng cậu ta đến đây, không nghĩ tới cậu ta lại tới đây làm loạn, chúng em cũng không biết nên làm sao." . truyện tiên hiệp hay
Lời kia vừa thốt ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ nào Tiêu Thanh đã tìm được chứng có?
Danh Sách Chương: