"Đây Mục Thiên Lam vợ mình sao?"
Anh hoàn toàn không nhận ra.
Bởi vì trên khuôn mặt của người phụ nữ đáng thương này, tất cả đều là vết sẹo, mất đi dung mạo vốn có.
Hơn nữa, người gầy gò như que củi, còn chưa nặng tới bốn mươi lăm cân.
Vợ của anh, Mục Thiên Lam, cao một mét bảy, nặng năm mươi lăm cân.
Người phụ nữ đáng thương này, tuy rằng cũng cao một mét bảy, nhưng quá gầy, hơn nữa khuôn mặt của cô ấy đã bị hủy dung, anh thật sự không thể nhận ra được, đây rốt cuộc có phải là vợ của mình, Mục Thiên Lam hay không?
"Cảm ơn anh đã cứu! ”.
Mục Thiên Lam chịu không nổi nữa, chỉ muốn ngất đi, nhưng người ta đã cứu cô và bé Doanh, cô vẫn muốn cảm ơn, nên cố gắng mở mắt ra, kết quả khi nhìn thấy gương mặt đang hiện ra trước mắt này, cô ngây ngẩn cả người.
Hoàn toàn choáng váng!
Người đàn ông trước mắt này, không phải là người mình ngày đêm nhớ mong, nằm mơ cũng hy vọng anh ấy có thể trở về, chồng của mình, Tiêu Thanh hay sao?
Anh ấy không chết?
Anh ấy đã trở lại rồi?
Hay là mình bị lóa mắt?
Những giọt nước mắt lóe lên trong đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, cô cứ nhìn Tiêu Thanh như vậy, không nói một lời.
Bởi vì cô ấy không thể tin được người chồng đã chết ba năm của cô ấy bây giờ đã trở lại rồi!
"Mę, mę sao rồi?"
Bé Doanh đang quỳ ở bên cạnh, vừa khóc tới đau lòng vừa hỏi, thấy mẹ không lên tiếng, cô bé lại quay sang nói với Tiêu Thanh: “Chú tốt bụng, chú đưa mẹ cháu đến bệnh viện được không.
Bé Doanh biết đến bệnh viện phải tốn rất nhiều tiền, bởi vì không có tiền nên ông bà nội không thể đến bệnh viện được, nhưng bé Doanh không muốn mẹ xảy ra chuyện đầu, chú giúp cháu trả tiền trị bệnh cho mẹ, bé Doanh sẽ bán hoa kiếm tiền trả lại cho chú được không?”
Tiêu Thanh nghe vậy, chóp mũi chua xót, trong nháy mắt nước mắt trào ra.
"Cô bé, mẹ cháu tên là gì, nói cho chú biết chú sẽ đưa mẹ cháu đến bệnh viện" Tiêu Thanh lấy tay lau nước mắt cho bé Doanh, nhìn bé Doanh, đột nhiên phát hiện cô bé này khá giống Mục Thiên Lam.
Bé Doanh khóc trả lời: "Mẹ cháu tên là Mục Thiên Lam, vô cùng xinh đẹp, bị một người phụ nữ xấu xa hủy hoại khuôn mặt, chú đừng ghét mẹ cháu xấu xí, chú đưa mẹ cháu đến bệnh viện được không?”
"A!"
Tiêu Thanh nghe xong, tan nát cõi lòng, khóc tới mức tê tâm liệt phổi.
"Vợ, anh đã về rồi! Em đã phải chịu nhiều cực khổ rồi!”
Tiêu Thanh ôm thật chặt Mục Thiên Lam vào lòng, đau tới mức nước mắt tràn ra như mưa, khóc không thành tiếng.
Trên đường trở về, anh vẫn luôn nghĩ tới cảnh mình với vợ gặp nhau.
Trong trí tưởng tượng của anh có hình ảnh vợ đang đứng trong sân, cười đùa với hai đứa trẻ, dạy hai đứa ca hát, học chữ, sau đó anh đẩy cửa bước vào, Vợ nhìn thấy anh, lập tức sững sờ, nhìn anh với vẻ mặt không dám tin, rồi anh bước tới, đưa tay nâng mặt của vợ lên, nói với với người đang kinh ngạc ngay cả người ra rằng: "Anh đã về rồi đây!
Sau đó vợ sẽ nhào vào lồng ngực của anh, nước mắt trào ra nói anh nghe hết tâm tư của mình.
Đây mới là cảnh gặp lại vợ trong tưởng tượng của anh.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, lại thành ra thế này!
Vì bảo vệ con gái mà vợ bị người ta giẫm đạp tới mức bị nội thương ho ra máu, còn bị người ta hủy hoại dung nhan, hơn nữa còn gầy trơ xương, vô cùng tiều tụy.
.
Danh Sách Chương: