Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiêu Thanh nói: “Vợ tôi tôi rất rõ nên có thể chắc chắn là trước đây cô ấy chưa từng bị sảy thai” 
Lần đầu tiên của anh và Thiên Lam cũng là lần đầu tiên của cô, chuyện này thì anh có thể chắc chắn vì đêm đó Thiên Lam còn bị chảy máu, vì vậy có thể loại trừ đi khả năng rằng trước đây Thiên Lam từng bị sảy thai.

“E là cô ấy bị người khác bỏ thuốc rồi, vậy nên mới dẫn đến sảy thai, nếu không đây là lần đầu mang thai, mới được hơn hai tháng, xác suất xảy ra tình trạng này là vô cùng thấp, một phần nghìn cũng không gặp được” Lý Tế Thể nói.


Âm.

Tiêu Thanh lại như bị giật điện một lần nữa, vẻ mặt anh hoang mang vô cùng.

Là ai đã hạ thuốc Thiên Lam? Người đó muốn hại chết đứa con của Thiên Lam và mình ư? 
Bây giờ trong đầu anh đang xoay vần rất nhiều câu hỏi.

Nhưng anh nói ngay: “Vậy con của tôi còn có thể giữ được không?” 
Lý Tế Thể nói: “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện, đồng thời tìm ra nguyên nhân, kê đơn thuốc phù hợp, như vậy mới có thể giữ lấy đứa bé.


Bây giờ cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện, nói với bác sĩ là cô ấy bị người ta bỏ thuốc, bảo với bác sĩ nhanh chóng kê đơn, nếu như có thể kịp thời cứu đứa con thì tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu để điều dưỡng bồi bổ cơ thể vợ mình.

Như vậy thì có thể giữ lại đứa bé nên phải đưa cô ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt!” 
“Tôi biết rồi!” 
Tiêu Thanh cúp điện thoại rồi gọi điện cho Thẩm Thị Thu.

“Mẹ, mẹ đến bệnh viện chưa?” 
“Mẹ vẫn chưa đến”.

“Mau nhanh lên, đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể nói với bác sĩ là Thiên Lam bị người khác hạ thuốc nên mới như vậy, bảo bác sĩ kê đơn thuốc phù hợp, có lẽ sẽ cứu được đứa bé, nếu không thì đến cũng đã muộn rồi!”.


“Cái gì, bị người khác hạ thuốc ư?” 
Thẩm Thị Thu trở nên hoang mang: “Cả buổi sáng mẹ đều ở bên cạnh Thiên Lam, không có ai đi vào công ty, Thiên Lam đến công ty rồi cũng không ăn những đồ mà người ngoài mang tới, làm sao có thể bị người khác bỏ thuốc được?” 
“Đừng nói chuyện này nữa mẹ, bây giờ quan trọng là phải đưa Thiên Lam đến bệnh viện, mau lên mẹ!” 
Tiêu Thanh lo lắng thúc giục mẹ.

“Được được được!” 
Thẩm Thị Thu vừa nói ba chữ “được” xong thì cúp điện thoại rồi thúc giục: “Dương Nhã, mau nhanh lên! Không cần phải chờ đèn giao thông nữa, cháu hãy đi với tốc độ nhanh nhất đưa Thiên Lam đến bệnh viện, nhanh lên!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK