Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Bố mẹ, hai người chăm sóc Thiên Lam cẩn thận, con đi điều tra hung thủ bỏ thuốc.

" Tiểu Thanh dặn dò rồi rời khỏi bệnh viện.


“Tôi đi với cậu, để phòng khi tra ra hung thủ là mẹ cậu thì cậu lại tiêu hủy chứng cứ!" 
Ngô Tuệ Lan nói xong, dặn dò Mục An Minh chăm sóc Thiên Lam cẩn thận rồi theo Tiêu Thanh rời đi.

Đến phòng làm việc, Tiêu Thanh bắt đầu điều tra thiết bị giám sát, Ngô Tuệ Lan cũng ở một bên nhìn chăm chú.

Xem xong thiết bị giám sát, Ngô Tuệ Lan nói: "Ngoại trừ Bảo Khiết, chỉ có mẹ cậu đi vào phòng làm việc của Thiên Lam.

Người tên Bảo Khiết này làm việc ở công ty rất lâu rồi, có thể loại trừ khả năng là bà ta, vì vậy chỉ có mẹ cậu là người bị tình nghi lớn nhất!" 
Tiêu Thanh trợn trừng mắt về phía Ngô Tuệ Lan.


Ngô Tuệ Lan giật mình: "Cậu muốn là gì? Định diệt khẩu tôi à?” 
Ngô Tuệ Lan rất sợ hãi, bà ta lùi về phía sau.

Nếu như Tiêu Thanh muốn giấu diếm sự thật, muốn giết bà ta để diệt khẩu, bà ta cảm thấy căn bản là mình không thể thoát được! 
Tiêu Thanh có chút dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ con đã làm gì, mà để dẫn tới việc mẹ cắn bà ấy và xác định bà ấy là người bỏ thuốc? Bà ấy có động cơ để bỏ thuốc sao? Bà ấy nóng lòng được ôm cháu, cả ngày thúc giục con cùng với Thiên Lam nhanh chóng sinh cháu nội, có ai thèm khát ôm cháu nội như vậy lại tự tay hại cháu nội của mình có chứ?" 
Ngô Tuệ Lan khẽ hừ một tiếng: "Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy bà ta bị nhốt nhiều năm như vậy, trong nội tâm chắc hẳn có gì đó không ổn, tóm lại bà ta là người khả nghi nhất, trừ khi bà ta tìm được chứng cứ rửa sạch oan ức này, nếu không tôi liền nghĩ bà ta là người làm!" 
"Được rồi.

" Tiêu Thanh đứng lên: "Con sẽ lấy nước và trái cây trong văn phòng của Thiên Lam mang đến cơ sở để làm kiểm nghiệm, nếu như hoa quả mẹ con mua có vấn đề, thì mẹ có thể nói là mẹ con làm, con không phản đối, còn nếu như nước có vấn đề, thì Bảo Khiết sẽ bị nghi ngờ" 

"Tóm lại, từ giờ trở đi mẹ đừng cắn loạn mẹ con được không?" 
"Bà ấy bị nhốt nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đi ra được, bà ấy đang hạnh phúc bên gia đình, Thiên Lam xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu, nếu mẹ lại cắn bà ấy một lần nữa, bà ấy vì muốn chứng minh mình trong sạch, lại làm ra chuyện gì đó điên rồ thì sao?" 
"Vì vậy con xin mẹ đừng cắn loạn mẹ con nữa, lần này từ Hàng Thành trở về, mẹ buôn bán kiếm lời được nhiều như vậy, là do con giúp mẹ tìm được, vậy nên dựa vào những thứ con làm đó thì mẹ có thể nể mặt con một chút không được?”.

Nghĩ đến bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy, quả thật là do công lao của Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan cảm thấy thoải mái hơn một chút: "Được rồi, tôi không cắn mẹ của cậu nữa, nhưng cậu nhất định phải làm thật công bằng, công chính, công khai điều tra vụ này" 
"Nếu như là mẹ cậu làm, cậu không được bao che bà ta, nhất định phải đuổi bà ta ra khỏi nhà, biết không?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK