Tiêu Thanh choáng váng.
Điều này có nghĩa là ông Lý, em gái và em rể bọn họ đều tứ cố vô thân, nên việc có thể rời khỏi lãnh thổ của kẻ thù và sống lại thật sự là một điều kỳ diệu!
"Tổng tư lệnh."
Tiêu Thanh hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nói: "Tôi không muốn quay trở lại đội, nhưng tôi có một yêu cầu là ngài giúp đỡ tôi giải cứu ông Lý và em gái tôi, ngài không cần phải cho tôi binh lính làm gì cả, tôi sẽ đơn thương độc mã đi đến, tôi
không thể để bọn họ chết trong sa mạc và trở thành những cô hồn cô đơn, tôi phải mang họ sống sót ra bên ngoài, chết cũng được chôn cất tại quê nhà, tôi chưa bao giờ cầu xin ngài điều gì, chỉ riêng lần này tôi cầu xin ngài, hy vọng rằng ngài sẽ đáp ứng với tôi!"
Tiêu Thanh gấp gáp!
Phải nói là vô cùng gấp gáp!
Lý Tế Thể với anh mà nói là chiến hữu thân thiết nhất hợp tác đã mấy năm rồi, mỗi lần có chiến sự anh ở tiền tuyến dẫn binh đánh trận, Lý Tế Thế ở quân trại cứu chữa thương binh, phối hợp vô cùng ăn ý.
Có thể nói Tiêu Thanh giết địch Lý Tế Thế cứu quân mình, giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất.
Về em gái của anh, từ nhỏ anh đã ước mình có một đứa em.
Không ngờ điều ước thành sự thật, cho hắn một đứa em vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn.
Anh rất quý trọng đứa em này, không muốn mất đi đứa em không dễ gì có được.
Cậu em rể từng cứu anh về từ quỷ môn quan đối với anh mà nói, xem như có ơn cứu mạng.
Với lại cậu ấy là một đứa em rể không tệ, tính học hỏi rất cao, trình độ thực hiện phẫu thuật rất cao, là một nhân tài y học hiếm có.
Còn những người bị thương cùng những người khác xông vào trong hoang mạc đều là những đứa con thân yêu của Long Quốc, một người anh cũng không muốn mất đi.
Nhưng bây giờ bọn họ đang trong tình huống nguy hiểm, xung quanh đều là kẻ địch.
Một khi bị kẻ địch tìm thấy thì cái chết là thứ không phải ngờ gì!
Anh không ngồi yên được!
Anh phải đi cứu bọn họ!
Anh không muốn mất đi bọn họ!
Một người cũng không được mất!
“Tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng bây giờ bên kia đang vô cùng nguy hiểm.
Nếu cậu qua đó chín phần chết một phần sống, mà cậu lại là người mà quốc gia coi trọng.
Tuy rằng tạm thời bị gạt chức trách sang một bên khó mà dùng đến, nhưng lúc cần đến cậu, cậu chính là một thanh kiếm sắc bén đâm lòng ngực của kẻ địch, cho nên cậu không thể có bất kì tổn hại nào!”
Tổng tư lệnh nghiêm túc nói.
Tiêu Thanh cố gắng cười: “Tôi không biết tổng tư lệnh xem trọng tôi như vậy, nhưng nếu ông xem trọng tôi thì nên yên tâm để cho tôi đi, tin tưởng tôi có thể sống mà trở về chứ không phải sợ tôi sẽ xảy ra chuyện.
Nếu ông lo lắng thì đó không còn là xem trọng nữa, mà là xem tôi giống một bông hoa trong nhà kính, như thế làm sao tôi lớn được?”.
Danh Sách Chương: