Lúc này, Mục Thiên Lam sờ vào tấm lưng đầy vết sẹo của Tiêu Thanh, khẽ mở miệng nói: "Kết hôn ba năm, em mới biết được anh là anh hùng, hơn nữa ba năm nay, anh luôn từ tận đáy lòng đối rất tốt với em, em không có lý do gì không đưa cho anh.
" "Vốn nghĩ là muốn chờ công ty đi vào ổn định có lãi, anh với em sẽ có con, chỉ là hiện tại tình huống công ty, anh căn bản không biết công ty còn có thể tồn tại được không.
" "Hơn nữa trải qua chuyện đêm nay, em cũng sợ hãi, đều nói phụ nữ sinh con dáng người sẽ biến dạng, cũng sẽ già cả nhanh hơn, cho nên em nghĩ muốn một đứa con, làm cho dáng người của mình biến dạng, làm cho mình nhanh lên già cả, cứ như vậy, sẽ không sẽ bị người khác nhòm ngó.
"Chỉ là, nếu dáng người em biến dạng, trở nên già cả, anh vẫn phải như trước đây đối tốt với em biết không?"
Cô nghiêm túc nhìn Tiêu Thanh.
"Cả đời anh đều sẽ đối tốt với em.
"
Vẻ mặt Tiêu Thanh tràn đầy vẻ kiên định.
"Vậy em yên tâm rồi.
"
Cô mỉm cười, ôm lấy Tiêu Thanh.
Ngượng ngùng nói: "Đến đây đi, làm cho em mang thai cục cưng đi.
"
Làm sao Tiêu Thanh còn có thể bình tĩnh được? Ngay tại lúc anh định ôm lấy thân thể mềm mại của
Mục Thiên Lam, chuẩn bị cưng nựng cô.
Một tiếng bộp vang lên.
Cửa sổ thủy tinh vỡ.
"A!"
Mục Thiên Lam bị sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, một cái gì đó đen bóng, rơi vào trong phòng, phát ra tiếng xì xì, hơn nữa bốc ra làn khói gay mũi.
"Không tốt! Là lựu đạn!"
Sắc mặt Tiêu Thanh đột nhiên biến sắc, lập tức buông Mục Thiên Lam ra, chạy tới cầm lựu đạn lên.
Lấy phán đoán chuyên nghiệp của anh, lựu đạn lập tức nổ mạnh, lúc này đưa tay ném ra cửa sổ.
Oành!
Trong nháy mắt lựu đạn mới vừa ném ra cửa sổ, nổ mạnh mạnh một cái.
Một luồng ánh lửa ngoài cửa sổ lóe lên, nổ thủy tinh nát tươm, cả phòng cũng chấn động mạnh.
Mục Thiên Lam bị dọa ngây người!
Bỗng chốc sắc mặt không có chút máu, thân thể mềm mại lạnh run.
Trong mắt Tiêu Thanh hiện lên giận dữ.
Đang muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, là ai ném lựu đạn.
Nhưng tại lúc này.
Tiếng bộp bộp bộp lại vang lên!
Bên ngoài lại truyền đến vài tiếng thủy tinh vỡ vụn.
"Không xong rồi!"
Tiêu Thanh sợ hãi, vội vàng hét lên: "Bà xã, mau trốn dưới giường đi!"
Sau đó anh lao ra khỏi phòng, một cước đá cửa phòng Mục An Phong, nhặt lên lựu đạn trên mặt đất ném ra cửa số.
Oành!
Trong nháy mắt lựu đạn mới vừa ném ra cửa sổ, lựu đạn nổ mạnh.
Tiêu Thanh ra khỏi phòng, đang muốn vào phòng của bố mẹ vợ.
Hai tiếng nổ rầm rầm.
Phòng khách và phòng bố mẹ vợ phát nổ mạnh.
Cả căn phòng chấn động.
"Xong rồi xong rồi!"
Trái tim Tiêu Thanh nặng nề, đá cửa phòng bố mẹ vợ, chỉ thấy trong phòng hỗn độn, bố vợ kêu thảm thiết, bức tường bị nổ lụp một mặt, vừa vặn rời vào trên đùi bố mẹ vợ.
"A! Chân của tôi! Chân của tôi đau quá.
.
.
Bố mẹ vợ kêu thảm thiết một tiếng lại một tiếng.
Tiêu Thanh lập tức chạy qua, đem mảng tường đè trên đùi bố mẹ vợ đẩy ra.
"Bố, mẹ, tình huống thế nào, chân có thể cử động không?"
Tiêu Thanh vội vàng hỏi.
"Không động đậy được, hai chân của tôi đều không động đậy được.
"
Sắc mặt Mục An Minh đau đến vặn vẹo.
Ngô Tuệ Lan khóc kêu nói: "Một chân của tôi có thể động, một chân không thể động, cái gì nổ mạnh vậy, sức nổ lớn như vậy?
Tiêu Thanh không có nói thêm, vì tránh cho còn có lựu đạn ném vào, Tiêu Thanh lập tức ôm mẹ vợ đều ôm đến nhà ăn không có cửa sổ, hơn nữa cũng gọi hai chị em Mục Thiên Lam vào nhà ăn.
"Ha ha ha!"
Bên trong phòng riêng của một quán rượu ngoài khu nhà.
Đám người Mục Hải Long, Hàn Thanh Văn, Trần Hiền nhìn đến tầng ba khu nhà đối diện phát sinh nổ mạnh, làm cho bọn vui cười nghiêng ngả.
“Thương hội Hạ quốc rất trâu bò, đây là ném bao nhiêu lựu đạn, nổ mạnh như vậy!
Mục Hải Long cười đến nỗi mặt đỏ lên nói.
Suyt
Hàn Thanh Văn làm kiểu nhỏ giọng thôi, nói: "Đừng bàn luận về thương hội Hạ quốc, nếu dám truyền ra, để cảnh sát tìm được thương hội Hạ quốc, lần sau sẽ nổ nhà câu.
.
Danh Sách Chương: