Gác điện thoại, chẳng bao lâu sau,
Mục Thiên Lam liền gọi tới "Mọi việc thế nào rồi Tiêu Thanh, nhà họ Tiêu có để anh vào cửa không?”
Tiêu Thanh đáp: "Bố anh trở thành người thực vật, anh và nhà họ Tiêu đã cắt đứt mọi quan hệ" "На?"
Mục Thiên Lam sốc đến ngày người.
“Sao bổ lại trở thành người thực vật được 2
Tiêu Thanh giải thích sự tình để cô hiểu rõ.
Mục Thiên Lam nghe xong, vô cùng tự trách.
“Nếu lúc trước chúng ta giữ bố ở lại Cổ Cảnh qua đêm thì có lẽ vụ tai nạn đã không xảy ra, bố cũng sẽ không vì thế mà thành người thực vật ra nông nỗi này, là tại chúng ta đã không chăm sóc tốt cho bố cho nên mới dẫn đến bị kịch này.
"Bay giờ em sẽ qua đó ngay, đưa bố trở về Cổ Cảnh, bọn mình sẽ cùng nhau chăm sóc cho bo." "Vợ à, đừng." Tiêu Thanh vội vàng nói: "Đã muộn thế này rồi, em đừng qua đây, anh vừa gọi điện thoại cho Lý Tế Thế.
Ông ấy sẽ mau qua để chữa cho bố, một mình anh ở đây chăm bố là được, em ở bên đó xong việc, lúc nghỉ rồi đến cũng không muộn." "Vậy cũng được
Mục Thiên Lam nói: "Công ty chuẩn bị ngày mốt nghỉ, chở được nghỉ em sẽ qua "U"
Tiêu Thanh gật gật đầu.
Cùng Mục Thiên Lam hàn huyện đôi câu, anh liên gác máy qua một bên, đứng dậy lau chùi thân thể cho bố.
Loay hoay suốt hơn một tiếng đồng hồ, giúp bố lau chùi cẩn thận, lại cho bố ăn chút thức ăn lỏng, mới đó mà đã sắp tấm giờ tối đến nơi, Tiêu Thanh muốn tìm đại cái gì để ăn tối.
“Ơ, đây không phải là Tiêu Thanh sao?"
Vừa mới đến mà ăn, đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên.
Danh Sách Chương: