Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bà Khổng không nói thêm lời, nhanh chóng liếm sạch bụi trên giày cao gót của bà ta.

Bà ta rất sợ, nếu người phụ nữ này chém một dao xuống, mạng già này của bà ta cũng không còn nữa! 
Ngô Tuệ Lan xem rất thích thú, cười khoái chí: “Con chó như bà rất được, liếm cũng rất nhanh, tôi thực sự rất thích” 

Bà Khổng ngẩng đầu lên cười: “Chị hai à, chị có thể vứt con dao đi được không, đáng sợ quá” 
Ngô Tuệ Lan ngồi xổm xuống, nhìn cổ của bà Khổng: “Cái vòng cổ Thiên Châu này đẹp thật đấy, tôi vẫn luôn muốn mua một cái để đeo nhưng trên thị trường đều là hàng giả, để mua được hàng thật rất khó, cho nên đến giờ tôi vẫn chưa mua, bà có thể nói cho tôi biết bà mua cái vòng cổ này ở đâu được không?” 
Bà Khổng biết ý của bà ta, ngay lập tức tháo vòng Thiên Châu ra, đưa bằng hai tay cho bà ta: “Chị hai, nếu chị thích thì cứ cầm lấy đi”.

“Vậy thì ngại quá!” 
Ngô Tuệ Lan vui như mở cờ trong bụng.

Bà Khổng cười khi đeo chuỗi Thiên Châu lên cổ cho bà ta.


Ngô Tuệ Lan lại nói: “Chất lượng của cặp vòng tay này của tôi kém quá, không biết bà Khổng mua chiếc vòng tay chất lượng tốt như trên tay bà ở đâu vậy?”.

Bà Khổng nhanh chóng tháo chiếc vòng trên tay xuống, đeo cho Ngô Tuệ Lan, khiến cho Ngô Tuệ Lan vui vẻ tới nỗi cười không khép được mồm.

Bà ta kiếm được chín trăm tỷ sao có thể không vui chứ? 
"À phải rồi” Đột nhiên bà ta lại nói với vẻ buồn bã: “Khoảng thời gian trước, đứa cháu súc sinh kia của tôi lừa tôi chơi cổ phiếu, khiến tôi bị thua lỗ ba nghìn tỷ, thời gian gần đây không ngày nào tôi được yên giấc, cũng không biết đến bao giờ tôi mới có thể kiếm lại được ba nghìn tỷ đó, tôi buồn chết đi được” 
Khổng Chính Huy nhanh trí cười khì khì rồi nói: “Chị hai đừng buồn, không phải chỉ là ba nghìn tỷ thôi sao? Chẳng phải chuyện gì to cả, chị xem chị buồn bã như vậy làm gì, chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ nhanh chóng kiếm lại số tiền đã mất đấy cho chị” 
“Thật sao?” Ngô Tuệ Lan hỏi.


Khổng Chính Huy lấy điện thoại ra: “Chị hai đưa số tài khoản cho em, em sẽ kiếm lại ba nghìn tỷ về cho chị” 
“Vậy thì ngại quá!” Tuy miệng Ngô Tuệ Lan nói như thế nhưng vẫn đọc số tài khoản, tên chủ tài khoản, tên ngân hàng cho ông ta.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng “ting” vang lên, bà ta đã nhận được số tiền sáu nghìn tỷ vừa được chuyển khoản tới.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK