Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lời nói của ông ta vừa kết thúc, hội trường lại trở nên náo loạn.

"Ông Đỗ khôn ngoan, quyết đoán!" "Không kết hôn là đúng rồi.

Kết hôn với một dòng họ sẽ phá sản cũng sẽ không có lợi gì cho nhà họ Đỗ!"
Những người bên phía nhà họ Thẩm đều thất thần, tất cả họ đều không biết phải làm sao.

Mà người tổn thương nhất chính là cô dâu Thẩm Thị Thu Mai.

“Ông Đỗ!” Mắt cô ấy đã đỏ ửng, cô hét lên: “Ban đầu mấy người ép tôi kết hôn là vì lợi nhuận, giờ cũng là vì lợi nhuận mà các người lại vứt bỏ tôi.

Chuyện này thật quá bất công với tôi.

Tôi hy vọng ông có thể thu hồi lại những gì ông vừa nói và để cái đám cưới này diễn ra trọn vẹn.

Cô hy vọng có thể giúp đỡ nhà họ Thẩm một chút, có như thế thì sau này nhà họ Thẩm sẽ không đối phó với bố và anh trai cô nữa.


"Diễn ra cái rắm ý!"
Đỗ Văn Bách tức giận nói: "Ông đây sẽ không lấy một người phụ nữ rác rưởi như cô đầu, cô nên tránh xa tôi ra!"
Sau đó, anh ta dùng hai tay đẩy mạnh cô, đẩy Thẩm Thị Thu Mai ngã xuống đất.

"Mẹ nó chứ!"
Tiêu Thanh bùng nổ: "Nếu mày không muốn lấy em gái tao, thì mày có thể trả con bé lại cho tao.

Tao sẽ tìm một người đàn ông tốt cho con bé, nhưng mày lại dám làm ngược lại lời nói của tạo mà bắt nạt em gái tao.

Mẹ nó mày chết chắc rồi!"
Sau khi dứt lời, Tiêu Thanh lao lên sân khấu như một con thú điên.

"Tiêu Thanh, quay lại!"
Thẩm Thị Đông, Mục Thiên Lam và Tiêu Vĩnh Nhã lo lắng hét lên.

Họ đều biết tính khí của Tiêu Thanh.

Không khó để hình dung ra Tiêu Thanh sẽ làm gì với Đỗ Văn Bách vào thời điểm này, và cũng không khó để hình dung ra Tiêu Thanh sẽ phải đối mặt với hậu quả gì một khi anh ra tay với Đỗ Văn Bách.

Nhưng mà!
Tiêu Thanh không nghe thấy bất kỳ thứ gì lúc này, về cơ bản thì anh cũng không thể nghe vào bất kỳ một lời thuyết phục nào.

Vốn dĩ anh không muốn em gái mình kết hôn với một người tồi tệ như Đỗ Văn Bách, nhưng em gái anh cứ nhất quyết lấy anh ta, thân phận là anh trai, khuyên cũng không được, nên anh chỉ đành phải tôn trọng quyết định của con bé.

Vì lý do này mà anh đã rất lo lắng, anh sợ em gái mình bị bắt nạt, cho nên anh mới dặn dò đi dặn dò lại Đỗ Văn Bách bảo anh ta không được bắt nạt em gái mình.

Nhưng Đỗ Văn Bách lại không làm được.

Anh ta lại còn công khai đẩy ngã em gái anh thật mạnh xuống đất trước mặt anh nữa chứ.

Bất kể là loại anh trai nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tức giận khi nhìn thấy em gái mình bị bắt nạt, chưa kể anh còn là một Hộ quốc chiến soái đầy sức mạnh! "Anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy Tiêu Thanh xông lên với bộ dạng như muốn giết người, Đỗ Văn Bách tái mặt vì sợ hãi, anh ta lảo đảo lùi lại phía sau.


"Tao muốn đánh chết mày!"
Mấy chữ này được rít ra giữa hai hàm răng của Tiêu Thanh.

Anh bước tới và đá mạnh vào bụng Đỗ Văn Bách.

Bich!
Bộ dạng Đỗ Văn Bách giống như bị xe đụng, anh ta văng ra ngoài, đập vào tường của nhà thờ, nằm trên mặt đất và phun ra một ngụm máu.

"Ôi mẹ tôi ơi!"
Nhìn thấy cảnh trước mắt, con người của tất cả mọi người như nứt ra.

Thẩm Thị Đông, Mục Thiên Lam và Tiêu Vĩnh Nhã, những người chạy đến trước sân khấu muốn thuyết phục Tiêu Thanh mà trái tim của họ cũng trở nên vỡ òa!
Điều họ sợ nhất chính là Tiêu Thanh ra tay.

Cuối cùng, rốt cuộc Tiêu Thanh đã làm rồi.

Nhưng mà thế vẫn chưa là kết thúc.

Họ chỉ nhìn thấy Tiêu Thanh lao lên, cưỡi lên người Đỗ Văn Bách, anh đánh vào mặt Đỗ Văn Bách với những cú đấm như trời giáng "Ai bảo mày bắt nạt em gái của tao hả! Đây là vì mày bắt nạt em gái của tao này..."
Với mỗi cú đấm xuống, máu bay ra làm mặt Đỗ Văn Bách thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Đỗ Văn Bách muốn hét lên, nhưng dưới những cú đánh dữ dội đó, anh ta thậm chí không thể hét lên tiếng nào.

"Mẹ nó chứ!"
Đỗ Thiên Sinh nhìn cảnh tượng trước mặt mà hai mắt đỏ như máu, hai tay ông ta nắm chặt, toàn thân run rẩy, tóc ông ta đều dựng hết cả lên, ông ta tức giận quát lên: "Tất cả tiến lên cho tôi! Băm vằm thằng ranh này cho tôi, sau đó ném cho chó ăn!" "Vâng! Ông Đỗ!"
Có rất nhiều thuộc hạ của Đỗ Thiên Sinh chạy lên lễ đài từ nhiều hướng khác nhau.

Mục Thiên Lam và những người khác, cũng như Thẩm Thị Thu Mai, họ tái mặt vì sợ hãi, họ vội vàng kéo Tiêu Thanh đứng dậy.

"Đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa!" "Bình tĩnh! Tiêu Thanh, anh bình tĩnh, nếu như tiếp tục đánh, sẽ xảy ra chuyện đấy!" "Dừng lại! Dừng lại đi anh!"
Dưới sự lôi kéo của một vài người trong số họ, Tiêu
Thanh đứng dậy.


Còn Đỗ Văn Bách, anh ta đã bị đánh tới mặt mũi đầy máu, nhìn anh ta mà thấy ghê người, trông vô cùng thể thảm.

"Xong rồi, xong rồi!"
Nhìn thấy rất nhiều thuộc hạ của Đỗ Thiên Sinh đang lao đến lễ đài, ít nhất cũng khoảng trăm người đang tiến đến, chuyện trước mắt làm cho Mục Thiên Lam và những người khác run rẩy dữ dội, họ không biết phải làm sao.

"Tất cả đừng sợ."
Tiêu Thanh nói: "Có anh ở đây, không ai có thể động vào mọi người." Sau đó, Tiêu Thanh bước tới trước và đá vào tất cả những người lao lên sân khấu xuống dưới.

"Gan của cái tên súc sinh này cũng thật là lớn nhé!"
Thẩm Văn Đại không khỏi thở dài.

"Hừ!"
Thẩm Văn Tiêu và những người khác khịt mũi lạnh Mọi người đều cho rằng lần này Tiêu Thanh nhất định lùng.

sẽ chết "Ông Quách, xé xác cái tên ranh này cho tôi!"
Chỉ khi Đỗ Thiên Sinh nhận ra rằng Tiêu Thanh là một cao thủ, và thuộc hạ của ông ta không thể đánh bại anh, vậy ông ta đã phải các cao thủ cấp bậc bậc thầy lên.

"Được, thưa ông Đỗ!"
Ông Quách đang chuẩn bị lên sàn.

Matsushita đột nhiên nằm lấy ông Quách, rồi nói với Đỗ Thiên Sinh: "Ông chủ Đỗ, tên ranh này hãy để cho Thương hội Nhật Bản chúng tôi xử lý đi, đừng để nó làm bẩn tay ông." "Anh Yamashita, lên đi." "Vâng!"
Một võ sư Nhật Bản bay đến lễ đài ngay lập tức.

"Quay lại!"
Đỗ Thiên Sinh tức giận hét lên: "Chuyện của Đỗ Thiên Sinh tôi, không đến lượt người Nhật Bản các người xen vào, cút trở về cho tôi, nếu không tôi sẽ giết hết các người..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK