Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



**********
“Mụ già thối kia, bà dám gào thét ở nhà họ Lưu tôi hả, bà muốn chết rồi phải không?”
Đáp lại lời Ngô Tuệ Lan là tiếng chửi đổng của một người đàn bà đanh đá.

Ngay sau đó, mẹ kế Mã Thục Phân của Lưu Vũ Hân cũng bừng bừng lửa giận xông ra ngoài.

Ngô Tuệ Lan chỉ vào cái mũi của bà ta, lớn tiếng mằng: “Đồ đàn bà thổi tha, bà là mẹ của Lưu Vũ Hân đúng không? Bà cút qua đây cho tôi, xem tôi có lột da của bà không thì được rồi.


Mục An Minh cũng tràn đầy giận dữ nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Bà, cái đồ tiện nhân này, lòng dạ thật quả ác độc rồi, lại bỏ đi đứa trẻ trong bụng con gái mình.

Tôi hỏi bà, bà có còn là người không hả?"
Mã Thục Phân cũng chẳng phải là người hiền lành gì, ngay lập tức giận dữ đáp trả: "Tôi phá bỏ nghiệt chủng của Vũ Hân thì làm sao? Đồ tiện nhân không biết xấu hổ như cô ta, mang thai nghiệt chủng của đứa con trai rác rưởi kia nhà bà, không bỏ đi thì giữ lại làm cái gì? Giữ lại để làm mất mặt nhà họ Lưu tôi có đúng không?" “Tôi đánh chết bà, đồ thần kinh này…”
Ngô Tuệ Lan cởi giày cao gót ra, lao nhanh về phía Mã Thục Phân.

Mã Thục Phân không đề phòng, bị đập thẳng vào mặt một cái, bà ta cũng cởi giày của mình ra, đập về phía Ngô Tuệ Lan.

Hai người phụ nữ ai cũng không nhường ai, ai cũng không sợ ai, dùng giày đập nhau.

Một đôi giày của mình đập xong, còn lấy giày của người khác cho bà ta để đập, sau đó lại nhặt giày tiếp tục đập, vừa đập vừa mắng chửi, khắp cả nhà họ Lưu đều là tiếng mắng chửi của hai người họ.


Tiêu Thanh dở khóc dở cười.

Mẹ vợ đến đây để gây rối sao? “Đủ rồi!”
Lưu Hào chịu không nổi nữa, quát lên: “Hai người đều dừng lại cho tôi.” Lúc này Mã Thục Phân mới dừng lại, còn không quên mắng một câu: “Mụ già thối, lát nữa xem bà chết như thế nào?” Ngô Tuệ Lan không cam lòng yếu thế đáp trả: “Đồ thần kinh, có gan thì bà qua đây đi, ai sợ ai chứ” Lúc này, Lưu Hào nhìn về phía Tiêu Thanh: “Anh là anh rể của Mục An Phong à?” “Đúng vậy” Tiêu Thanh nói: “Vốn dĩ gia đình tôi đều đang chuẩn bị sính lễ, dự định hai ngày này sẽ đến nhà ông đặt sính lễ, quyết định việc cưới xin của An Phong và Vũ Hân” “Ai ngờ, ông lại độc ác như vậy, đánh cậu em vợ của tôi thê thảm như thế, còn phá bỏ đứa con của cậu ấy và Vũ Hân, mối thù này xem như đã kết thành rồi”
Lưu Hào hừ một tiếng, nói: “Cậu em vợ của anh làm con gái của tôi lớn bụng, tôi trừng trị cậu ta thì làm sao?" “Tôi không hy vọng trong bụng con gái của tôi có một nghiệt chủng, cho thuốc bỏ thai thì thế nào chứ?” “Nếu như là con gái của anh, bị người ta làm cho lớn bụng, anh sẽ không nổi nóng sao? Anh sẽ không trả thù sao? Anh có tư cách gì đến nhà tôi, chống lưng cho cậu em vợ của anh? Anh xem nhà họ Lưu tôi dễ bắt nạt có phải không?”
Tiêu Thanh dùng lời lẽ đanh thép đáp trả: “Đầu tiên, cậu em vợ của tôi không phải là cưỡng ép làm cho con gái của ông lớn bụng” “Tiếp theo, cậu em vợ của tôi và Vũ Hân là yêu quý nhau, tự do yêu đương” “Cuối cùng, đứa trẻ là kết tinh tình yêu của cậu em vợ nhà tôi và Vũ Hân “Với tư cách là bậc cha mẹ, ông nên tôn trọng sự lựa chọn của con cái, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái, lại càng không nên tàn nhẫn đi độc hại một đứa trẻ vô tội như thế” “Hành động của các người còn không bằng súc sinh, khiến người ta vô cùng phẫn nộ” “Hôm nay tôi đưa người tới, có hai mục đích.

Một là trả thù các ông, trút giận cho cậu em vợ của tôi và đứa trẻ vô tội; hai là nghiền nát nhà họ Lưu, để cho các ông phải trả giá đau đớn thê thảm cho hành động của chính mình.” "Ha ha!"
Mọi người của nhà họ Lưu cười đến nghiêng ngả.

Lưu Hào cười đến đỏ bừng cả mặt, nói: “Chỉ dựa vào anh, dẫn theo Đặng Cửu Thiên tới, thì có thể trả thù được tôi sao? Anh đừng quên, sau lưng tôi có cậu Khổng, hơn nữa cậu Khổng cũng tính trước được các anh sẽ đến trả thù tôi, cho nên đã làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ, đợi các anh đến tìm đường chết thôi."
Nói đến đây, ông ta hét lớn: "Tất cả đi ra ngoài cho tôi, để cho bọn họ biết, bọn họ đắc tội không nồi cậu Khổng." Giọng nói vừa hạ xuống.

Rầm rầm!

Một nhóm đàn ông mặc âu phục xông ra từ trong sảnh lớn nhà họ Lưu, xếp thành một hàng ở trước mặt Lưu Hào.

Tổng cộng có hai mươi ba mươi người, mỗi một người đều hai đếm nằm chặt ở trước ngực, tư thể chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

“Lưu Hào, con mẹ nó, ông dám làm càn ở trước mặt anh Tiêu, ông quả thực tự tìm đường chết rồi.

Đặng Cửu Thiên biết được Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái từ chỗ Đỗ Thiên Sinh, vì thế ông ta cũng không lo ngại gì, vung tay lên hét lớn: “Lên cho tôi!"
Mấy chục đàn em, trong tay mỗi người đều cầm gậy sắt và dao bầu xông lên.

“Xử hết bọn họ!"
Lưu Hào hét lớn một tiếng..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK