**********
Anh ta nhìn Mục Thiên Lam từ đầu đến chân, giống như đang quan sát một món hàng thủ công mỹ nghệ được mài dũa một cách tinh tế, ảnh mắt của anh ta, đang nhìn chăm chăm Mục Thiên Lam, xâm phạm không chút kiêng kỵ
Ánh mắt này, khiến cho Mục Thiên Lam cảm thấy rất khó chịu, đúng lúc người ở trong thang máy cũng đi cả ra ngoài.
Mục Thiên Lam chuẩn bị đi vào thang máy, đột nhiên có một cánh tay vươn ra, cản đường của cô.
“Nếu như tôi không đoán sai, cô chính là Mục Thiên Lam, người đẹp bậc nhất Châu Á được thời báo New York bầu chọn đúng không?"
Thanh niên đi đầu cười hỏi.
"Anh nhận nhầm người rồi, tôi
không phải."
Mục Thiên Lam nói dối, sau đó nói: "Tôi còn có việc gấp, phiền ngài nhường đường."
Thanh niên cũng không nhường đường, mà kêu người chặn đường lại, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở album ra, tìm một lúc, tìm được hình Mục Thiên Lam mặc đồ bơi, so sánh với Mục Thiên Lam một chút, anh ta nở nụ cười tà ác: "Cô tự xem xem, chẳng lẽ đây không phải là cô?"
Nói rồi, anh ta đưa điện thoại di động ra ngay trước mặt Mục Thiên Lam.
Thấy tấm ảnh đồ bơi, thân thể mềm mại của Mục Thiên Lam run lên, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thanh niên kia bật cười: "Cô Mục, danh hiệu người đẹp bậc nhất Châu Á, có rất nhiều phụ nữ muốn lấy mà không được đó, vì để có thể giành được danh hiệu này, rất nhiều người vốn đã đẹp còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, cuối cùng chẳng những không giành được danh hiệu này, mà còn chỉnh thành mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, cằm không ra cảm khóc gần chết."
"Cô giành được danh hiệu vinh quang như vậy, sao lại không thừa nhận chứ?"
Tô Dương Nhã nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi không quan tâm đến danh hiệu này, phiền ngài nhường đường, đừng chắn đường chúng tôi nữa.
Cảm ơn."
"Cô cút ra cho tôi."
Thanh niên kia tức giận đẩy Tô Dương Nhã ra, sau đó cười đầy ẩn ý với Mục Thiên Lam: "Cô Mục, nghe nói tấm ảnh đồ bơi kia của cô lên đến hơn ba mươi triệu cho một bức chụp."
"Tôi cũng muốn chụp ảnh cô mặc đồ bơi.
Ba tỷ một tấm, cô thấy sao?"
Mục Thiên Lam lắc đầu: "Ngại quả, tôi không chụp."
Nói rồi, cô kéo Tô Dương Nhã rời đi, muốn đi một vòng rồi về lại thang máy.
Khuôn mặt của thanh niên kia giật giật, vẫy tay: "Kéo cô ta lên trên xe cho tôi."
“Vâng, cậu Đỗ!" Lập tức có hai người đàn ông cao lớn đi lên, giữ lại cả hai bên trái phải của Mục Thiên Lam.
"Các người muốn làm gì?"
Mục Thiên Lam nóng nảy, bắt đầu giãy giua: "Buông tôi ra! Các người mau buông tôi ra!"
"Hi."
Thanh niên kia hừ lạnh: "Ở Bắc Thanh, người phụ nữ nào vừa ý Đỗ Văn Bách tôi, mà tôi không chính phục được, hiện giờ tôi không rảnh đi chiếm đoạt cô, chờ đến khi cô tới chỗ tôi, nằm trên giường tôi, biết rõ thân phận và tài sản của tôi, tôi nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn hầu hạ tôi sung sướng đấy!"
"Mang di!"
"Vâng!"
Mục Thiên Lam bị cưỡng ép kéo
đến thang máy.
Tô Dương Nhã sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.
Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Mau buông cô ấy ra cho tôi!"
Thẩm Thị Thu Mại đột nhiên vội vàng chạy tới.
Đỗ Văn Bách lạnh lùng cười: "Thẩm Thị Thu Mai, cô đang uy hiếp tôi đấy à?"
Mục Thiên Lam sửng sốt.
"Họ Thẩm, chẳng lẽ là em họ của Tiêu Thanh?"
Thẩm Thị Thu Mai rất tức giận.
Đỗ Văn Bách là ai, cô ấy lớn lên tại Bắc Thanh, cô ấy là người rõ nhất.
Đây chính là một tên ăn chơi có máu mặt ở Bắc Thanh, ỷ thế Bắc
Thanh là bố anh ta, bắt nạt nam lấn át nữ ở Bắc Thanh, không có việc xấu nào không làm, năm rồi còn có một cô gái, bị anh ta cưỡng ép, sau đó nhảy từ mười mấy tầng lầu xuống, bỏ mạng tại chỗ.
Thế nhưng nhà họ Đỗ có tiền có thế, bỏ ra mấy tỷ là giải quyết được, cái chết thảm của cô gái đó coi như vô ích.
Thực tế, Đỗ Văn Bách cũng từng mơ ước Thẩm Thị Thu Mai, quấy rối cô ấy nhiều lần, cũng may dì nhỏ có quen biết một chút, đánh tiếng đến Bắc Thanh Vương, lúc này Đỗ Văn Bách mới bỏ ý định với cô ấy.
Nhưng bây giờ, Đỗ Văn Bách muốn gây tai vạ cho chị dâu của cô ấy, sao cô ấy có thể làm ngơ mặc kệ được?
"Tôi không uy hiếp anh, cô Mục là khách hàng của tập đoàn Phương imgwebtruyen
Danh Sách Chương: