Mục lục
Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắc mặt người nhà họ Tiêu có chút khó coi.

Vợ bác cả hừ lạnh nói: "Còn không phải là năm đứa thủ lĩnh đầu đường xó chợ đến rồi sao, có cái gì tốt đâu mà phải khoe khoang cơ chứ, nhà họ Tiêu chúng tôi trước giờ đều cùng quan chức quyền quý giao lưu tiếp xúc, nào giống những thứ rác rười như Tiêu Thanh cũng chỉ thích hợp qua lại với cái đám du thủ du thực ấy mà thôi.

Lời này vừa nói ra.

Ánh mắt đám người Kim Chỉ Nam như một con dao sắc bén phóng đến trên người của vợ bác cả.

Cả ngàn con dao ghim trên người bà ta như muốn phanh thấy xé xác bà ra.

Toàn thân mềm mại của vợ bác cả run lên bần bật.


"Ông, ông, ông sao các ông lại nhìn tôi như vậy?"
Kim Chí Nam, Hoắc Thiệu Đông, đều là đại ca chiếm giữ thế giới ngầm của một thành phố, trên tay người nào chưa từng dính qua máy mạng ngườiĐối mặt với đám người nhà của Tiêu Thanh thì bạn họ đã thu liễm lại, chi bày ra khuôn mặt tươi cười sáng lan, bộ dáng vô hại gần gũi làm cho người ta có cảm giác rất bình thường dễ tiếp cận.

Nhưng bây giờ, bọn họ đối mặt với vợ bác cả tất cả đều là sắc mặt u ám, âm trầm đáng sợ.

Trong khi vợ bác cả từ trước đến nay vốn là loại người ăn sung mặc sướng, phú quý quen thói rồi.

Bình thường ai thấy bà ta đều phải tươi cười đối diện, khách khách khí khí, cho dù là lúc đi gặp phu nhân của máy vị quan chức cấp cao, người ta cũng sẽ không dùng khuôn mặt như vậy nói chuyện với bà.

Có thể nói, từ khi gà vào nhà họ Tiêu.

Không ai dám dùng sắc mặt kiểu này đối với bà ta.

Mà lúc này đây, đám người Kim Chí Nam lại đều dùng khuôn mặt bất thiện nhìn bà, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.

Thử hỏi như vậy sao có thể không làm bà ta sợ được? "Bà dám nói chúng tôi là lũ đầu đường xó chợ cũng thôi đi, đẳng này còn dám nói anh Tiêu là rác nười, có phải bà chán sống rồi không?"
Kim Chí Nam lập tức kéo cổ áo của vợ bác cả "Ông đang làm gì vậy? Ông muốn làm gì?"
Máy người nhà họ Tiểu nhanh chống vây quanhKim Chỉ Nam, trăm miệng một lời hồ lên huyên náo.

"Buông mẹ tôi ra, nếu không tôi sẽ khiến ông có tới mà không có đường về "
Tiêu Vũ lớn giọng thét.


"Cậu thật sự là muốn tìm cái chết mà!"
Hoặc Thiệu Đông quăng ngày một cái tát vào mặt Tiêu Vũ, quát: "Ai dám càn rỡ, ngay lập tức dọn dẹp kẻ đó cho tôi: " "Vâng!"
Ba bốn chục tên đàn em lập tức vây quanh những người nhà họ Tiêu.

Gia đình nhà họ Tiêu trước giờ đều là người làm ăn.

Làm gì mà xung đột với mấy người trong giới xã hội đen thế này bao giờ?
Nhiều tên du côn như vậy vây quanh, khuôn mặt hung hăng trợn mắt liền làm cho bọn họ hoảng sợ tới mức không dám thở nhẹ.

"Mọi người thân mến, nhà họ Tiêu tôi ở Nghĩa Cảnh, cũng là người có chút mặt mũi, vì vậy mong mọi người nể mặt một chút đừng gây chuyện trong tiệc mừng thọ của tôi có được không?"
Tiêu Chính Thành hỏi,Kim Chỉ Nam hừ nói: "Nhìn vào mặt mũi anh Tiêu, tôi đã rất nề mặt nhà họ Tiêu các ngươi, nếu không chỉ dựa vào việc bà ta dám mắng anh Tiêu là rác rưởi, tôi nhẹ nhất cũng phải tát cho bà ta mấy chục cái tát trước rồi nói sau.

" “Bây giờ, tôi yêu cầu bà ta, lập tức xin lỗi anh Tiêu, nếu không đừng trách tôi không khách khi!”
Nói xong, Kim Chỉ Nam kéo vợ bác cả đến trước mặt Tiêu Thanh.

Vợ bác cả bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể mềm mại run rẩy, thiếu chút nữa là bị dọa tè ra quần.

“Còn không mau xin lỗi con rể tôi!"
Ngô Tuệ Lan bày ra bộ dạng vô cùng đắc chỉ và hét vào mặt vợ bác cả.

Vợ bác cả xấu hổ nhưng không ném được mặt mũi của mình hét lên: "Tôi không xin lỗi, tôi là bác cả của nó, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi một đứa cháu của minh? Chỉ bằng nó quen biết mấy tên xã hội đen này.


tôi liên phải cúi đầu trước nó sao?" "Tôi nói cho mấy người biết, tôi có quen biết với Trường thị trường của thành phố Nghĩa Cành đó, các người không có tư cách để nhận lời xin lỗi của tôi đầuđừng có mơ" “Rất tốt!”
Kim Chỉ Nam không nói hai lời, một cái tát vung lên trên mặt vợ bác cả, cái tát này làm cho vợ bác cả bị quật ngã xuống đất.

"Mấy người dựa vào cái gì đánh bà ấy!"
Bác cả Tiêu Vĩnh Trình đỡ vợ mình đứng lên giận dữ gào thét.

Kim Chỉ Nam lớn tiếng đáp trả: "Chỉ dựa vào việc bà ta mắng anh Tiêu là rác rưởi, không xin lỗi cũng thôi, còn dám uy hiếp đe dọa chúng tôi, loại phụ nữ này không đánh thì để làm gì?"
Tiêu Vĩnh Trình nghiến răng nghiến lợi: "Mấy kẻ đầu đường xó chợ từ bên ngoài đến kia, lại dám ở Nghĩa Cảnh quậy phá, thực sự cho rằng người nhà họ Tiêu chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm phải không? Máy người có tin rằng chúng tôi chỉ cần bỏ ra ít tiền là có thể mới được ông chủ Hoàng Kim Long, lão đại của Nghĩa Cảnh đến cũng đủ thu thập hết mấy người không?"
Đổng Thiên Huân tức giận gầm lên: “Đi đi, máy người có giỏi thì đi đem Hoàng Kim Long mời đến đây xem nào? Để xem ông ta làm cách nào để thu thập chúng tôiCó Tiểu Thanh ở đây, bọn họ nắm chắc mười phần chiến thắng, còn phải sợ ai chứ.

"Được thôi!"
Tiêu Vĩnh Trình nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hôm nay tôi phải cho mấy tên lưu mạnh các người biết rõ nhà họ Tiêu chúng tôi cũng không phải là nơi các ngươi có thể muốn làm gì thì làm!”
Tiếng nói vừa dứt, ông ta nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số muốn gọi điện thoại cho Hoàng Kim Long.

"Có khách tới


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK