"Cậu Quách, tôi không có ép cậu, là thật mà!" Lâm Thanh Dương cố gắng nói. "Thật con khỉ mốc! Có quỷ mới tin chuyện tào lao của chúng mày!"
Lúc này Quách Kính Bằng đã cầm lên hai chai rượu vang đưa cho Phan Hùng, hung ác nói: "Cậu Phan, nên đầu chúng nó đi cho hả giận, nhân tiện dạy chúng nó cách làm người sao cho đúng." "Được, cậu Quách."
Phan Hùng cầm hai chai rượu đỏ, sát khí đẳng đẳng đi về phía Lâm Thanh Dương và Tiêu Hữu Cường. "Đừng mà! Cậu Quách đừng mà! Sẽ chết người đấy!"
Lâm Thanh Dương và Tiêu Hữu Cường đều bị dọa đến phát khóc, không dám tưởng tượng nếu bị chai rượu này đập vào đầu thì sẽ có kết quả thế nào, chắc chắn là sứt đầu mẻ trán rồi. "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây!”
Lưu Ngọc Huyền bị dọa đến cả người mềm nhũn, run rẩy kịch liệt, mặt đều trắng như giấy, bờ môi run lên, sợ đến cùng cực.
Còn mấy nam nữ còn lại, cũng bị dọa đến ôm lấy nhau, phát ra tiếng thút thít.
Ngay cả Mục Thiên Lâm cũng ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Thanh, cơ thể gợi cảm mềm mại đều dán vào người anh, run đến lấy bay. "Vợ ơi đừng sợ."
Tiêu Thanh ôm lấy cô, an ủi vài câu. Trong tất cả mọi người, cũng chỉ có mình anh là ra vẻ dù núi Thái Sơn có sập xuống thì cũng vẫn bình tĩnh như thường.
Phan Hùng nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Hữu Cường và Lâm Thanh Dương, dùng chai rượu vang nâng cằm Lâm Thanh Dương lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta. Khỏe miệng nở một nụ cười đắc ý: "Thằng nhãi ranh, vừa rồi dáng vẻ giả bộ của mày khá đáng sợ đấy, tao còn tưởng là mày mạnh hơn cậu Quách kìa, không ngờ nhà mày còn không giàu bằng nhà tạo. Tao rất bực bội, dựa vào cái nhà mày sao dám lớn lối thế, không suy tính đến hậu quả à?"
Lâm Thanh Dương run rẩy nói: "Sở dĩ tôi dám không coi ai ra gì thực sự là do tối nay bố tôi và chiến thần bảo vệ tổ quốc cùng ăn cơm, nhà họ Kim thanh toán hóa đơn cho cậu Tiêu, thế nên tôi với cậu Tiêu mới kiêu ngạo một chút, nếu không tôi cũng đâu dám như vậy, dám đánh người ở địa bàn nhà họ Kim chứ!" "Mẹ bà, còn dám nói dóc với tao à, xem ra không cho mày bài học thì mày không biết nổi quá sẽ phải trả cái giá lớn thế nào nhỉ!" "Anh ta không có khoác lác!"
Đột nhiên có người hô lên.
Bàn tay cần chai rượu của Phan Hùng đang muốn đập xuống, đột nhiên dừng lại giữa không trung, ánh mắt thình lình rơi trên người Mục Thiên Lam.
Mục Thiên Lam khiếp sợ nói: "Chiến thần bảo vệ tổ quốc có ăn cơm với bố cậu Lâm không thì tôi không chắc, nhưng mà nhà họ Kim trả tiền cho cậu Tiêu là thật, lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, chính tai nghe được quản lý quán bar Đại Dương nói như vậy." "Đúng đúng đúng!"
Đám người Lưu Ngọc Huyền gật đầu lia "Ha ha!" lia.
Quách Kính Bằng điên cuồng cười nói: "Nhà họ Kim tính tiền cho đám rác rưởi các người à, cô cảm thấy tôi có thể tin không?" "Nếu anh không tin thì gọi điện cho quản lý hỏi một chút là biết." Mục Thiên Lam yếu ớt nói. "Hỏi con khỉ!" Phan Hùng quát: "Còn dám tưởng tôi là thằng ngốc à, hôm nay tôi sẽ lột sạch cô trước mặt mọi người!" "Ha ha ha!"
Đám người trong phòng lại một trận cười lớn.
Lúc đầu Tiêu Thanh mặc kệ việc này, nhưng nghe Phan Hùng nói, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phan Hùng "Có gan thì lặp lại lần nữa." "Sao, mày còn muốn đánh tao à?" Phan Hùng giận quá hóa cười.
Tiêu Thanh nói: "Còn dám nói một câu không khách khí với vợ tôi nữa, mày xem tao có dám đánh chết mày không."
Phan Hùng còn chưa nói, Lâm Thanh Dương đã quát lên với Tiêu Thanh: "Mẹ nó mày là cái thá gì, một thằng rác rưởi đưa thức ăn cũng dám nói với cậu Phan như vậy, mày muốn chết thì tự đập đầu vào tường chết mẹ nó đi, đừng có hại chúng tao biết chưa?" "Ngậm miệng lại cho ông mày, nói thêm câu nữa, ông mày đánh chết mày!" Tiêu Hữu Cường cũng giận dữ hét lên. "Được." Tiêu Thanh nhún vai: "Hai người giỏi rồi, tôi không cứu hai người là được chứ gì?" "Cứu con khỉ mốc, anh thì cứu được ạ?" Lưu Ngọc Huyền cũng giận không kìm được, mắng Tiêu Thanh.
Danh Sách Chương: