Xét cho cùng, Hộ quốc chiến soái là yếu tố then chốt, và ông ta cũng phải học hỏi sự khiêm tốn từ Hộ quốc chiến soái.
Hơn nữa, anh trai của Hàn Quang Đông, người trong cùng một hệ thống với Hộ quốc chiến soái, nói không chừng còn biết Hộ quốc chiến soái nữa.
Vì vậy, nên khách khí thì phải khách khí.
Tuy nhiên, ông không ngờ rằng Hàn Quang Đông lại phát điên rồi, mà chạy đến chỗ anh. Ông ta yêu cầu ông gọi Tiêu Thanh đến và giết cậu ta trước mặt Hàn Quang Đông.
Đây không phải là muốn mạng của ông luôn sao? "Tôi muốn anh phải lập tức, ngay lập tức gọi cái tên Tiêu Thanh đó tới và giết nó trước mặt tôi!"
Hàn Quang Đông nghiêm túc mà lặp lại một lần nữa.
Lời vừa nói ra.
Rầm rầm rầm
Đại ca Hải Châu - Cao Thái Khôn, đại ca Vĩnh Châu - Hoặc Thiệu Đông, đại ca Đăng Châu – Khổng Hướng Hoa, và đại ca Đổng Thiên Huân của Đông Châu đều đột ngột đứng lên. Nhìn về phía Hàn Quang Đông bằng một ảnh mắt hung dữ. "Các người nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
Hàn Quang Đông giống như là bị năm con mãnh thú nhìn chằm chằm, cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Kim Chỉ Nam cười lạnh, châm một điều thuốc rồi phun ra khỏi nói rằng: "Hàn Quang Đông, dạy dỗ con trai của anh cho tốt. Cậu Tiêu không thể nào mà vô cớ đánh nó được." “Con trai của anh đâu phải tôi không biết nó đâu. Nó sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nó được chiều chuộng và hư hỏng, tiêu tiền như nước. Dù có chuyện lớn đến đâu, bố nó cũng có thể giải quyết bằng tiền. Chuyện không thể giải quyết bằng tiền, vợ anh sẽ giải quyết bằng quan hệ, tạo nên tính cách kiêu ngạo của nó, coi trời bằng vung, tự cao tự đại." "Còn vợ của cậu Tiêu, cô Mục Thiên Lam, trông như một hoa hậu quốc dân, thậm chí người Mỹ còn phong cho cô ấy vương miện đệ nhất mỹ nhân phương Đông. Điều đó đã khiến không biết bao nhiêu người đàn ông phát cuồng” "Nếu tôi không nhầm thì chắc là con của anh t*ng trùng tràn lên não, muốn âm mưu gây rối với cô Mục, đó là lý do vì sao anh Tiêu đã xử lý nó đến sống dở chết dở"
Nói đến đây, ông ta trở nên nghiêm túc, nói tiếp: "Tôi khuyên anh nên tự mình lo cho bản thân, tự đi mà ngẫm lại, đừng có suy nghĩ trả thù cậu Tiểu, như vậy sẽ không tốt" "Nếu trả thù, một khi tai họa ập đến, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước."
Cuối lời, ông ta làm động tác "cút đi".
Tuy nhiên, Hàn Quang Đông không rời đi, mà còn cười: "Anh đang hù dọa tôi sao, Kim Chí Nam?" “Anh nghĩ tôi đang hù dọa anh sao?” Kim Chí Nam lạnh lùng hỏi.
Hàn Quang Đông ậm ừ: "Tôi biết anh gọi nó là cậu Tiểu là lịch sự với nó, còn nghe lời nó đập Mặc Hào. Chủ yếu là vì nó bắt tay với tổng giám đốc Tư, còn anh thì cho rằng nó đang ôm đùi tổng giám đốc Tư. Cho nên anh muốn dựa vào nó để ôm đùi tổng giám đốc Tư, bởi vì con của anh đã gây hấn với Hộ quốc chiến soái, anh sợ sau này có một ngày Hộ quốc chiến soái sẽ xử lý anh, cho nên đặc biệt nhớ thương mà muốn ôm đùi của tổng giám đốc Tư, để anh có thể không cần phải lo lắng nữa." "Nhưng Kim Chí Nam, anh sai rồi. Nó là một thằng shipper. Dù có bắt tay với tổng giám đốc Tư, nó vẫn là một thằng shipper. Có thể từ cứt chó biến thành vàng thỏi sao?" "Vậy nên anh không cần để nó vào trong mắt, huống chi là vì cậu ta mà đắc tội với tôi. Như vậy cũng không có ích lợi gì, anh mau gọi nó đi. Giết nó trước mặt tôi!"
Kim Chí Nam nóng nảy, cầm lấy một cái bình sành màu tím đập xuống đất, quát lớn: "Cút ngay khỏi đây, còn dám kêu tôi giết cậu Tiêu, anh có tin tôi giết anh luôn không?"
Ha!
Hàn Quang Đông sửng sốt, hai chân mềm nhũn.
Nhưng ngay sau đó, ông ta tức giận nói: "Kim Chí Nam, sao anh dám nói chuyện với tôi như thế này, anh cho rằng anh có thể đấu lại tôi sao?" "Thêm tôi nữa thì sao?"
Hoắc Thiếu Đông đứng lên. “Anh là ai?” Hàn Quang Đông hỏi. "Vĩnh Châu Hoắc Thiếu Đông!" "Hừ!” Hàn Quang Đông ậm ừ: “Thêm anh vào cũng đấu không lại tôi! "Thêm tôi nữa?"
Cao Thái không đứng lên. "Anh là ai nữa?" "Hải Châu Cao Thái Khôn." “Có thêm cả anh nữa cũng không thể đánh bại tôi!” Hàn Quang Đông khinh thường nói.
Danh Sách Chương: