"Đúng đó mẹ." Mục An Minh nói: "Đúng đó mẹ à, Hải Long không phải người nữa, dám bảo thím của nó quỳ lạy nó. Nhất định phải dạy cho nó một bài học, nếu không trong mắt nó không còn thứ tự trên dưới nữa."
Bà cụ tức giận nói: "Con không coi lời của mẹ ra gì, là con không có thứ tự trên dưới đấy. Có tư cách gì mà nói Hải Long không có trên dưới?"
Mục An Minh lập tức nghẹn lời.
Tiêu Thanh mở miệng nói: "Bà cụ, không đụng tới bà là sự tôn trọng lớn nhất đối với bà, đừng cậy già mà lên mặt, nếu bà đối xử với nhà ba mẹ vợ tôi như người mà đối đãi, tôi sẽ nể mặt bà. Nhưng bà không coi ba mẹ tôi ra gì, vậy thì tôi không thể nể mặt bà đâu, bà tốt nhất là im miệng lại, nếu không ngay cả bà tôi cũng xử lý!"
Bà cụ lập tức im miệng.
Trong lòng căm hận Tiêu Thanh.
Thằng khốn, cậy quyền thế của ai, dám kiêu ngạo như
vậy!
Sau đó, Kim Chỉ Nam cầm lấy ống thép đập mạnh vào lưng đám người Trần Hiên, Mục Hải Lam, hung hăng đánh từng cái một, đánh cho bọn chúng phải oa oa bật khóc.
"Con rể tốt của mẹ, hôm nay con cho mẹ nở mày nở mặt quá, mẹ lớn như này rồi mà chưa bao giờ được nở mày nở mặt như này. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ sẽ không bao giờ ép con ly hôn với Thiên Lam nữa, mẹ còn phải giám sát con mau mau làm cho Thiên Lam mang thai, cho mẹ có cháu bể"
Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói, còn giật điều thuốc của Tiêu Thanh.
"Bắt đầu từ hôm nay, con phải cai thuốc, không cho phép hút thuốc nữa. Trong vòng ba tháng này không được hút nữa biết chưa? Đến lúc đó mẹ sẽ tự tay dẫn con và Thiên Lam đi gieo hạt, năm tới là mẹ có thể ôm cháu ngoại rồi."
Tiêu Thanh dở khóc dở cười.
Hoá ra bà mẹ vợ dữ dẫn này cũng có một mặt đáng yêu như vậy!
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng náo loạn.
Là một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, đi cùng một người đàn ông mặc áo sơ mi và đeo kính, còn có một đám cảnh sát, tức giận vùn vụt đi vào sảnh Như Ý,
"Kim Chí Nam! Ông dừng tay lại cho tôi!"
Người đàn ông mặc vest hét lên.
Kim Chí Nam nghe thấy bèn dừng lại.
"Hu hu..."
Trần Hiền lớn tiếng khóc.
"Ba, ba tới rồi, con sắp bị đánh chết rồi, ba phải để thị trưởng Trương làm chủ cho con!"
"Cái gì!"
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh sững sờ Người đàn ông mặc áo sơ mi và đeo kính đó, là thị trưởng của thành phố Cổ Cảnh?
"Con rể của ta, có phải chúng ta đã làm to chuyệm mồi
không?"
Ngô Tuệ Lan thấp giọng, rụt rè hỏi
Tiêu Thanh cười: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trời không sắp
được đâu."
Ngô Tuệ Lan không phủ nhận.
Kinh hồn bạt vía chờ đợi kết quả của những lần xứ Mỹ
tiếp theo.
Leng keng!
Kim Chỉ Nam ném ống theo chào hỏi thị trường Trương một tiếng. Sau đó anh nhìn bố của Trần Hiền đườn nói: "Trần Đình Viễn, con của ông quay trung trời tôi đang thay ông dạy dỗ lại nó. Ông không cảm ơn rồi thì cũng thôi đi, lại còn bày ra cái vẻ mặt cảm hàm tôi, ông đây là đang muốn làm cái gì hả?"
Trần Đình Viễn hét lên: "ồng đào Vạn Hào của tôi đánh đập con trai tôi. Hôm nay tôi phải xoá số ông ra khỏi Cổ Cảnh!"
"Thị trưởng Trương, ra lệnh bắt ông ta định
Thị trưởng Trương nói: "Lão Kim, hành vì lần này của ông thật sự là quả đảng, công khai đào pha khách sam Vam Hào. Sẽ gây ảnh hưởng xấu, không bắt ông không được
Nói xong, ông ta xua tay "Bắt lại đi
"Vâng!"
Cảnh sát lập tức bao vậy Kim Chỉ NGƯỜ
"Hahaha!"
Trần Hiện đột nhiên bật cười "Kim Chỉ Nam rồi C ĐẠI rồi, Vạn Hào ông không đặc tội được đầu, ông không dừng còn giúp một tên giao hàng quèn đập phá khách sạn Vạn Hào của tôi, bây giờ biết mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi chứ?"
"Chờ đi vào nhà tù mà rung đùi đi, hahal" Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh hoảng sợ.
Nếu Kim Chỉ Nam bị bắt, chẳng phải hai người họ và Tiêu Thanh sẽ chết sao?
"Cậu là đồ hại người, hại chết chúng tôi rồi!" Ngô Tuệ Lan tức giận đánh Tiêu Thanh.
"Haha!" Mục Hải Long cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Ngô Tuệ Lan, vừa rồi bà và con rể của bà không phải ra vẻ rất giỏi lắm à, tiếp theo hậu quả mà bà phải gánh chịu muốn bao nhiêu nặng liền có bấy nhiều, chờ cậu Trần bảo thù các người đi!"
Danh Sách Chương: