Đám người lại cười vang. "Cậu Phan, muốn giận thì đánh tên giao thức ăn kia kìa, đừng đánh chúng tôi được không?"
Lâm Thanh Dương yếu ớt bói. "Đi cái đầu mày, trước dạy dỗ mấy thắng khoác lác như mày đã rồi nói tiếp."
Dứt lời, Phan Hùng cầm chai rượu đột nhiên nên xuống.
Choang!
Bình rượu vỡ vụn, rượu đỏ dội xuống đầu Lâm Thanh Dương, không biết là máu hay rượu, nháy mắt nhuộm đỏ gương mặt anh ta, chỉ thấy anh ta ôm đầu, co lại thành một đồng trên đất, đau đến muốn khóc mà khóc không được. "Ôi mẹ ơi!"
Tiêu Hữu Cường đứng ở một bên bị dọa đến tiểu ra quần, đang chuẩn bị đứng dậy chạy trốn thì Phan Hùng đã cầm một chai rượu khác đập vào đầu anh ta. "Á!"
Tiêu Hữu Cường hét thảm một tiếng, sau đó cũng như Lâm Thanh Dương, ôm đầu có người lại, khóc lóc thảm thiết. "Hu hu hu..."
Đám người Lưu Ngọc Hân bị dọa đến khóc không thành tiếng, hai chân mềm nhũn, đứng không nổi, ngồi xổm trên đất ôm lấy đầu, chỉ sợ Phan Hùng sẽ lấy chai rượu đập vào đầu bọn họ xả giận.
Mục Thiên Lam cũng bị dọa cho mềm nhũn, có điều Tiêu Thanh ôm lấy vai cô cho nên mới không khiến cô xịu lơ trên đất. "Ha ha ha!"
Nhóm người Quách Kính Bằng sảng khoái cười ha hả. "Sao rồi cậu Phan, hả giận chứ?" Quách Kính Bằng cười hỏi, ném cho Phan Hùng một điếu thuốc.
Phan Hùng nhận lấy, châm thuốc hút, rồi nhả ra một ngụm khỏi: "Hả giận lắm, nếu như cho mỗi người bọn họ đập một chai vào đầu thì càng hả giận hơn." "Đừng mà!"
Lưu Ngọc Huyền và những người khác lập tức gào khóc. "Bỏ đi cậu Phan." Quách Kính Bằng nói: "Nếu như ở chỗ khác, thì anh muốn trùng trị bọn họ thế nào cũng được, cho dù đánh chết tôi cũng có thể chịu trách nhiệm cho câu, nhưng chỗ này không được, chỗ này là địa bàn của nhà họ Kim, bọn họ đánh anh, tôi giúp anh đánh lại. Những người khác không đánh anh thì thôi khỏi đánh bọn chúng, miễn cho làm lớn chuyện, dẫn người nhà họ Kim tới. Tôi không biết giải thích sao với bọn họ." "Vậy được."
Phan Hùng liền trở về chỗ cũ.
Phù!
Đám người Lưu Ngọc Huyền thở phào một hơi.
Lâm Thanh Dương gian nan đứng lên, cố nén đau đớn nói: "Cậu Quách, vậy chúng tôi có thể rời đi rồi chứ?" "Có thể." Quách Kính Bằng nói: "Nữ ở lại hầu chúng tôi uống rượu, nam thì cút." Rầm rầm!
Lập tức có hai tên đàn ông không bị đánh nhanh chân chạy ra khỏi phòng bao. "Ngọc Huyên, em ở lại tiếp mấy người cậu Quách uống rượu đi." Lâm Thanh Dương quay người nói.
Lưu Ngọc Huyền lắc đầu một cách máy móc: "Thanh Dương, dẫn em đi, bọn họ không chỉ đơn giản muốn chúng em tiếp rượu đầu, em sợ bọn họ sẽ đè bọn em ra ghế sô pha mà làm."
Trong lòng Lâm Thanh Dương đương nhiên biết rõ, nhưng vẫn cắn rằng nói: "Muốn làm thì để bọn họ làm đi. Anh đã thế này rồi, em bảo anh làm sao cứu em? Nếu anh dám nói một chữ "không", bọn họ sẽ còn nện thêm một chai vào đầu anh nữa, em biết không?" "Nhưng mà..." "Đừng nhưng nhị gì nữa, mau tiếp cậu Quách uống rượu đi, biểu hiện tốt một chút, anh sẽ không ghét bỏ em."
Lâm Thanh Dương nói xong cũng mặc kệ Lưu Ngọc Huyền, ôm đầu đi đến cửa phòng bao, còn dẫn theo một trận chế giễu. "Tới đây nào, nữ đều qua đây cho tôi, Mục Thiên Lam ngồi cạnh tôi này, đêm nay cô sẽ là người phụ nữ của Quách Kính Bằng tôi." Quách Kính Bằng ngoắc tay nói.
Mục Thiên Lam sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Thanh, giọng nói run lên: "Tiêu Thanh, làm sao bây giờ? Em không muốn uống rượu với bọn họ, em muốn về nhà."
Cô hối hận rồi, sớm biết vậy đã cùng Tiêu Thanh về nhà thì làm gì đến mức rơi vào ổ sói thế này. "Vợ đừng sợ, có anh ở đây, ai cũng không thể ép em làm chuyện mà em không muốn."
Tiêu Thanh an ủi cô một câu, nhìn về phía Quách Kính Bằng, nói: "Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tìm đường chết, làm đến thế này là được rồi, đẻ cho vợ tôi và các cô ấy đi, nếu không tôi mà giận lên thì anh chịu không nổi đâu."
Lời vừa thốt ra, Lâm Thanh Dương và Tiêu Hữu Cường vốn chạy tới cửa phòng bao rồi đều dừng bước nhìn về phía Tiêu Thanh.
Cái tên sâu kiến này, đến lúc nào rồi còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh ta có khả năng này sao?"
Danh Sách Chương: