Trong đám người Lý Nam Hương, có người cười đến bật ngửa.
"Tuệ Lan à.
Sau khi cười to một trận, Lý Nam Hương hỏi: "Đối vòng tay này của chị, còn có vòng cổ Thiên Châu này nữa, em thấy chúng thế nào?"
Ngô Tuệ Lan muốn khóc.
Đó là đối vòng tay và vòng cổ Thiên Châu của bà ta đã bị Mục Hải Long cướp lấy, bây giờ Lý Nam Hương cầm cái này đến khoe khoang với bà ta đúng là xát muối vào vết thương của bà ta rồi.
Nhưng bà ta vẫn nở một nụ cười trông rất khó coi: "Rất đẹp, nhất định rất quý giá, vô cùng hợp với khí chất của chị dâu cả"
Lý Nam Hương hài lòng gật gù, kéo ghế ngồi xuống bắt chéo hai chân rồi nói: “Giày cao gót của chị vừa mới lau xong, tại sao lại dính bụi rồi?"
“Em lau cho chị, em lau cho chị ngay đây”
Ngô Tuệ lan ngồi xổm xuống, lau giày cho bà ta để lấy lòng.
Lý Nam Hương cười đắc ý, bê một cốc rượu vang lên đổ vào đầu Ngô Tuệ Lan rồi giả vờ kinh ngạc nói: "Ôi trời, Tuệ Lan xem chị kia, đến cái cốc mà cũng không cầm chắc, đổ đầy rượu vào đầu Tuệ Lan rồi, Tuệ Lan sẽ không trách chị chứ?"
Mục Thiên Lam nhìn mà lòng run rẩy run rẩy, tức giận mãi không thôi.
Lý Nam Hương cố ý muốn làm mẹ cô mất mặt!
Ngô Tuệ Lan cũng tức, tức đến phát khóc nhưng đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu nên bà ta chỉ có thể cười nói: "Đây là rượu chị dâu cả thưởng cho em, sao em có thể sẽ trách chị dâu cả được chứ?".
Danh Sách Chương: