Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Ngôn Mạt cầm ngọc bội, gật đầu dù nửa hiểu nửa không, nhớ rõ lời anh dặn, không được lấy xuống, vì người
khác sẽ đoạt mất. <1br>
Còn Hạ Ngôn Y đang ngủ trong lòng Doãn Mạt.
Cách đó không xa, Lê Tiếu chăm chú quan sát hại bé con rồi nhẹ giọn0g trêu chọc: “Thằng bé tặng ngọc bội của chủ
mẫu Thương thị cho Mạt Mạt rồi.”
Thương Úc nghe vậy nhìn theo, giọng nói 1mang ý cười: “Kệ nó đi. Nếu là tín vật của chủ mẫu thì sớm muộn cũng
phải do chính nó lấy về.”
Lê Tiếu gõ đầu gối, như2ớng mày đáp: “Anh nói có lý.”
Hạ Sâm nghe họ trò chuyện, thử quan sát liền nhận ra lai lịch của miếng ngọc bội đó.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thương Úc và Lê Tiếu: “Hai người hay thật, tặng rồi còn mặt dày đòi lại?”
Lê Tiếu hời hợt ra9 hiệu về phía Hạ Ngôn Mạt: “Anh nói với con bé đi.”
Hạ Sâm giễu cợt, thả chân xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Ngôn Mạt, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, đưa
ngọc bội cho ba, hôm khác ba lại cho con…” “Không.” Hạ Ngôn Mạt lấy tay che ngọc bội, xoay người bỏ qua chỗ
Thương Dận: “Anh…” Hạ Sâm: “…”
Hạ Sâm kéo Hạ Ngôn Mạt vào lòng mình, quẹt mặt cô bé: “Ngoan nào, nghe lời, không thể lấy ngọc bội này được,
trả lại cho anh Dận của con đi.”
Đùa gì thì đùa, nhưng tín vật của chủ mẫu Thương thị không đùa được, trẻ con không hiểu chứ Hạ Sâm hiểu.
“Oa…”
Hạ Ngôn Mặt bật khóc, không phải nghẹn ngào mà là khóc lóc thảm thiết.
Hạ Sâm lập tức đổi sắc mặt, dẹp ngọc bội gì đó đi: “Được, được, được, không trả, không trả nữa, cứ đeo thôi, chúng
ta sẽ đeo mãi mãi nhé.”
Hạ Ngôn Mạt thút thít, chui ra khỏi lòng hắn, chia tay với Thương Dận: “Anh, ôm, ôm…”
“Nào, để ba ôm.”
Hạ Ngôn Mạt không thèm nghe, đá chân bò về chỗ Thương Dận: “Anh…”
Hạ Sâm nhắm mắt buồn bực. Ba ruột còn không bằng anh khác họ, nhất là khi cô bé gọi anh còn rõ ràng hơn cả gọi
ba.
Hạ Sâm liếm răng cấm, đứng dậy về chỗ sofa, ngồi cạnh Doãn Mạt, lẩm bẩm: “Đưa con trai cho anh, em chơi với
con gái đi.”
Doãn Mạt vỗ Hạ Ngôn Y trong lòng mình: “Tại sao? Có bé Ý chăm rồi, anh còn không yên tâm?”
“Em không sợ con gái chạy theo người ta luôn à?” Hạ Sâm lạnh lùng liếc mắt.
Doãn Mạt nói nhanh: “Sao có thể chứ, bé Ý rất ngoan, không dẫn Mạt Mạt chạy lung tung đầu, anh cứ lo quá.”
Hạ Sâm: “…”
Cả nhà này, trừ hắn ra đều trúng độc của Thượng Dận rồi.
Hạ Ngôn Mạt thích chơi cùng Thương Dận, mà con trai Hạ Ngôn Y của hắn cũng hay như thế.
Hạ Sâm càng nhận thấy, rõ ràng cặp sinh đôi này chào đời vì Thương Dận.
Hạ Tư Dư chạy đến cạnh Lê Tiếu trò chuyện ở đầu kia, Doãn Mạt cũng ôm Hạ Ngôn Y sán lại.
“Chị La vẫn chưa đến sao?”
Hạ Tư Dư sờ gương mặt trắng mịn của Hạ Ngôn Y, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Tịch La.
“Sắp rồi.” Lê Tiếu gác chân, nhàn nhạt quan sát đối phương: “Quyết định làm đám cưới du lịch thật sao?”
Hạ Tư Dư nhún vai: “Ừ, bọn chị bàn qua rồi, hôn lễ truyền thống khá chán, chỉ có mỗi một quy trình, thà rằng kết
hôn kiểu du lịch tự do hơn.”
Doãn Mạt cảm khái: “Nghe lãng mạn thật.”
“Chị Hai, chị hâm mộ à?” Hạ Tư Dư cười ranh mãnh đề nghị: “Vậy chi bằng… chị bàn với anh Sâm đi, hai đội
chúng ta cùng làm đám cưới du lịch?”
Doãn Mạt nghiêm túc lắc đầu: “Không được tốt lắm. YY và Mạt Mạt còn quá nhỏ, Hạ Sâm cũng bận rộn, bọn chị
không thể ra ngoài quá lâu được.”
Hạ Tư Dư: “…” Tự dưng bị nhét một họng thức ăn cho chó.
Lạc Vũ từ ngoài cửa vào báo lại: “Mợ, chị La và Tam gia đến.”
Tịch La và Tông Trạm đứng ra tổ chức cuối cùng cũng đã đến biệt thự.
Hạ Tự Dư chợt nhớ một chuyện: “Lúc trước chị là có nhắc, tháng Sáu có việc tìm chị, chị ấy có tìm hai người
không?”
Lê Tiếu chỉ cười không nói còn Doãn Mạt thì nói lời khiến người ta giật mình: “Có phải chị ấy tìm em làm phù dâu
không?”
Hạ Tư Dư trừng mắt: “Làm phù dâu của ai cơ?”
“Chị La đó, ngày Mười lăm là hôn lễ của chị ấy với Tam gia.”
Hạ Tư Dư giật mình vỗ đùi: “Hôn lễ của… chị ấy và Tông Tam gia?”
Lê Tiếu để trán cười hỏi: “Tịch La không nói với chị à?”
“Chị ấy nói… có chuyện quan trọng cần tuyên bố, bảo chị và Vân Lệ phải đến Nam Dương tham gia náo nhiệt.”
Bỗng dưng Hạ Tư Dư nhớ đến nội dung cuộc trò chuyện lần trước.
[Nếu cưng gọi cho chị sớm hơn, biết đâu chị còn làm được.]
Chẳng trách… hóa ra hôn lễ của Tịch La sớm hơn của cô, thế thì không thể làm phù dâu thật rồi.
Trong lúc Hạ Tư Dư còn đang nghĩ ngợi thì Tịch La kéo tay Tông Trạm từ từ xuất hiện.
Hán tử rắn rỏi và hồ ly ranh mãnh trông rất xứng đôi.
Tịch La mặc váy dài màu đỏ lửa, đứng trong phòng khách vén tóc: “Hi, các vị, đã lâu không gặp.”
Hạ Sâm miễn cưỡng liếc cô ta: “Đã có đàn ông rồi vẫn không nói chuyện đứng đắn được à.”
“Nếu hâm mộ thì anh cũng có thể tìm một người đàn ông.” Tịch La ngả ngớn giễu cợt hắn, sau đó nhìn Hạ Tự Dư,
cười rực rỡ: “Hạ Hạ cũng đến nữa.”
Hạ Tư Dư vuốt cằm, hỏi sâu xa: “Chị La, tốc độ của chị với Tam gia hanh quá rồi đấy?”
“Tàm tạm thôi, người đến sau chiếm ưu thế.”
Hạ Tư Dư nhướng mày, ngay khoảnh khắc ấy đoán ra một số khả năng.
Thoáng chốc, Tịch La và Tông Trạm đích thân đưa thiệp mời, đến lượt Hạ Tư Dư và Vân Lệ còn cố ý đưa hai bao
tiền mừng: “Hạ Hạ, nhớ đến Thủ đô thử lễ phục sớm nhé.”
Hạ Tự Dư nghiêng đầu ngạc nhiên: “Sao anh cũng có vậy?”
Vân Lệ đưa thiệp cho cô xem: “Thật khéo, anh mới vừa biết mình là phù rể.”
Hạ Tự Dư tặc lưỡi lấy làm lạ: “Sao em cứ thấy sai sai thế nào ấy?”
“Đúng thế thật.” Vẫn Lệ nhét bao tiền mừng vào tay cô, cong môi cười: “Vừa rồi Tịch La nói hở, họ vốn định hôn lễ
vào tháng Bảy, nhưng vì tranh phù dâu nên cố ý đổi ngày sớm hơn.”
Hạ Tư Dư bĩu môi, cúi đầu mở bao tiền mừng: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng quyết định tổ chức theo kiểu du
lịch, làm phù dâu lần nữa cũng chẳng sao.”
“Nếu miễn cưỡng quá…” Vân Lệ nhìn động tác của cô, thoải mái nói: “Anh có thể tìm người quấy rối họ, trì hoãn
hôn lễ để chúng ta làm trước.”
Hạ Tư Dư thoáng sửng sốt,sau đó bật cười tựa vai anh ta:“Thôi đừng,chị La nhỏ mọn lắm,quấy rối hôn lễ của chị ấy thì chúng ta
chỉ ăn quả đắng thôi.”
Vân Lệ nâng khuỷu tay vòng qua đầu cô,giễu cợt:“Không sợ,chắc Tông Trạm trị được cô ấy.”
Hạ Tư Dư lập tức nhìn chếch đối diện,ba giây sau ra hiệu với
Vân Lệ:“Anh nhìn cho kỹ,rốt cuộc giữa họ là ai trị ai.”
Trên sofa chếch đối diện,Tông Trạm đang lột quýt cho Tịch La,nhưng tay vụng quá,không bóc sạch được sợi trắng.Tịch La cau
mày định tự xử lý,Tông Trạm thấy vậy thì đoạt về,tỉ mi gỡ hết sợi trắng mới tự tay đặt bên môi cô:“Em yêu,há miệng nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ30 Tháng mười, 2022 00:14
🐧🐧🐧
🐮
🐮29 Tháng mười, 2022 16:51
🐶🐶🐶
T
Th.Hà29 Tháng mười, 2022 13:58
:3
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
M
Meiii27 Tháng mười, 2022 23:33
.
HN
Hồng nhung26 Tháng mười, 2022 23:01
❤️
A
Ale26 Tháng mười, 2022 13:31
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 07:03
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️26 Tháng mười, 2022 06:48
♥️
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
Kk
T
Thuận25 Tháng mười, 2022 22:35
PP
Phùng Phượng25 Tháng mười, 2022 09:08
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:55
Hi
C
Cutehotme24 Tháng mười, 2022 21:42
N
Ngân24 Tháng mười, 2022 00:19
❤️
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
Hi
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:37
PTB
Phạm Trần Bảo Nghi ❤️23 Tháng mười, 2022 20:02
Hi
BÌNH LUẬN FACEBOOK